2

Đăng lúc 00:44 17/08/2024
5 · 0

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

Chu Hạ bị hai vị phu nhân che miệng đè xuống, vẻ mặt không cam lòng!

Mục Quân Vũ đập mạnh lá thư hoà ly, đánh vào một bên mặt Tô Thiểm Ngọc, trái tim Tô Thiểm Ngọc như bị véo một cái đau đớn, cơ thể vừa mới sinh không thể địch lại sức mạnh của Lưu Vân.

Mẫu tử liền tâm, trái tim của Tô Thiểm Ngọc cảm thấy như thể một miếng thịt bị khoét từ tim ra, nó rất đau. Không, con của nàng ấy!

Tô Thiểm Ngọc muốn giành lại đứa bé, nhưng trọng tâm của cô không ổn định. Đúng rồi, con của cô và Quân Vũ, Quân Vũ! Hồ dữ không ăn thịt con! Với chút sức lực còn lại, họ trèo lên chân Mục Quân Vũ, túm lấy quần áo của anh, “Quân Yu, mau cứu con của chúng ta…”

Tô Thiểm Ngư còn chưa nói xong, đã bị Mục Quân Vũ đá ra ngã vào tường, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đứa con sinh ra từ sự thông gian bị bỏ rơi, cũng muốn đổ lên đầu ta ?”

“Oa!” Một ngụm máu tươi từ trong miệng Tô Thiểm Ngọc phun ra, Mục Quân Vũ là người tu luyện võ, thân thể vừa mới sinh của Tô Thiểm Ngọc làm sao có thể toàn lực chịu một cước của hắn!

Tô Thiểm Ngọc chỉ cảm thấy mắt mình mờ đi, lục phủ ngũ tạn đau nhức, con của nàng! Nghe thấy tiếng khóc của đứa bé càng lúc càng lớn, Tô Thiểm Ngọc đau lòng đến mức không thở nổi, cô run rẩy vươn tay ra, cố gắng bò đến bên con nang. Con của nàng đang khóc!

Nàng muốn đi qua cứu con của mình, nhưng vừa động đậy, miệng lại trào ra một ngụm máu.

Tô Nhã Tinh nhìn khuôn mặt đang đau khổ nhưng đầy nét xinh đẹp của Tô Thiểm Ngọc, trong mắt ánh lên sự ghen tị, rút thanh kiếm của Mục Quân Vũ ra, chỉ vào má của Tô Thiểm Ngọc và cười, “Tỷ tỷ, khuôn mặt của tỷ thật sự khiến ta thấy chán ghét, tại sao ta không giúp tỷ có một khuôn mặt đẹp hơn?!”

Nói xong, cô ta hướng về phía trước, trên gương mặt nàng xuất hiện một vết thương sâu, đau rát làm cho Tô Thiểm Ngư tỉnh táo hơn, nước mắt lưng tròng cầu xin nói: “Ngũ muội muội, cầu xin ngươi mau thả con ta ra đi, cầu xin ngươi…”

Tô Nhã Tinh biết rõ Tô Thiểm Ngọc bình thường kiêu ngạo dường nào, cô ta cảm thấy rất vui khi nhìn thấy nàng bây giờ.

Lúc này, tiếng khóc của đứa bé đã ngừng, Lưu Vân vứt con dao găm đẫm máu đi, ném đứa bé về phía Tô Thiểm Ngọc, “Nhị tiểu thư, đứa bé trả lại cho ngươi!”

Tô Thiểm Vũ dùng sức bắt được đứa trẻ, đứa trẻ sớm đã không còn nữa.

Nhưng Tô Thiểm Ngọc theo bản năng không để ý tới, quan tâm đem đứa trẻ ôm vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, “Bảo bối không đau, bảo bối không đau…… Mẫu thân dẫn com đi tìm đại phu.”

Mục Quân Vũ dường như trở nên mất kiên nhẫn, trực tiếp lấy thanh kiếm từ Tô Nhã Tinh rồi đâm về phía nàng, đâm thẳng tim của Tô Thiểm Ngọc, “Được rồi, trực tiếp giải quyết ả đàn bà này rồi đi chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta!”

Tô Thiểm Vũ hai mắt mơ hồ, đầu óc choáng váng, trong mơ hồ nghe được hai chữ “hôn lễ”, trong lòng mang theo oán hận mà bất tỉnh.

A…Đắng quá! Hình như có người đang cho nàng uống thuốc đắng. Khi vị đắng lan ra trong miệng, ý thức của Tô Thiểm Ngọc cũng dần hồi phục.

Chậm rãi mở mắt ra, chiếc rèm xa hoa màu oải hương, chăn đệm mềm mại, cách đó không xa là đồ đạc tinh xảo xa hoa… Tô Thiểm Ngọc không khỏi tự hỏi, tại sao đồ vật trước mắt lại quen thuộc như vậy?

Đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ, đây không phải là Hảm Dương biệt viện sao? Nơi ở tốt nhất trong phủ Thừa tướng! Nàng ấy sống ở đây trước khi cô ấy mười tuổi! Sau đó nàng ấy chuyển ra khỏi biệt viện này và chuyển đến một sân bình thường vì bị Nhị di nương và Tô Nhã Tinh dỗ ngọt!

Tô Thiểm Ngọc nghĩ đến Tô Nhã Tinh, trong mắt cô hiện lên một tia hận ý to lớn, nhưng… Nàng ấy không phải đã chết sao? Làm sao cô ấy lại xuất hiện ở Hảm Dương biệt viện?! Âm phủ trông như thế này ư!

Trong khi Tô Thiểm Ngọc đang tự hỏi, Trình ma ma, người đang choáng váng vì nàng ấy đột ngột tỉnh dậy, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Nước mắt lưng tròng, bà ấy hưng phấn nói: “Tiểu thư, ngươi rốt cục tỉnh rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi! Đừng làm rách miệng vết thương! Đáng thương cho tiểu thư, ngã vào tảng đá hôn mê ba ngày, hôm nay rốt cục cũng tỉnh lại!”

Là Trình ma ma! Tô Thiểm Ngọc ngơ ngác nhìn khuôn mặt già nua trước mặt, Trình ma ma là bảo mẫu của cô, người đã nhìn cô lớn lên chính cũng là bằng hữu tâm giao của mẫu thân nàng!

Thế nhưng không phải Trình ma ma đã bị nàng đuổi về quê năm nàng 12 tuổi, trên đường đi gặp phải thổ phỉ, đã chết rồi sao!

Khi đó, cô bị Tô Nhã Tinh xúi giục, cho rằng Trình ma ma bất trung, đó là Trình ma ma! Thổ phỉ nhất định là do Nhị di nương và con gái bà ta sắp đặt, sao nàng lại có thể ngu ngốc như vậy, lại đi hại Trình ma ma, người đã nuôi nấng nàng trưởng thành chứ!

Đợi đã! Ta bị ngã rồi hôn mê ba ngày. Đây không phải là chuyện xảy ra khi nàng mười tuổi sao? Cô ấy bị Ngũ muội muội Tô Nhã Tinh “vô tình” làm ngã, trán đập vào một cục đá, hôn mê ba ngày mới tỉnh lại! Chẳng lẽ là… Cô ấy trùng sinh rồi ư?

Tô Thiểm Ngọc lập tức cúi đầu, một đôi non nớt mềm mại tay nhỏ bé xuất hiện trong tầm mắt của nàng, rõ ràng là tay của một cô bé mười tuổi…

Thấy đầu ngón tay mỏng nhẹ, nhưng Tô Thiến Vũ vẫn là không quá thích ứng, Tô Thiểm Ngọc không để ý tới, cơn đau trên trán cũng vào lúc này mà ập tới.

Nàng đây là đã trùng sinh… Làm lại một lần nữa, nàng nhất định sẽ vạch trần Nhị di nương, hai mẹ con sói đội lốp cừu, bảo vệ đệ đệ duy nhất, ngăn cản bi kịch kiếp trước phát sinh!

Trong mắt Tô Thiểm Ngọc ánh lên sự kiên định, nàng không nhịn được nhào vào trong lòng Trình ma ma, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp toát ra từ người, nàng không khỏi nức nở nói: “ma ma.”

Thấy vậy, Trình ma ma cảm thấy rất đau lòng, bà cũng nhận thấy sự khác thường của Tô Thiểm Ngọc sau khi tỉnh dậy.

Nhất định là Nhị di nương làm cho tiểu thư chịu uỷ khuất, cho nên vỗ nhẹ vào lưng Tô Thiểm Ngọc, ôn nhu dỗ dành nói: “Tiểu thư đừng khóc, là ai đã bắt nạt người?

Nghe những lời quan tâm của Trình ma ma, Tô Thiểm Ngọc đã thề trong lòng rằng ở cuộc sống đời mới này, nàng nhất định phải bảo vệ những người đối xử tốt với nàng, tự tay cởi bỏ những chiếc mặt nạ giả dối, ghê tởm! Di nương và muội muội ác độc sao? Có thể, ta sẽ trả lại cho các ngươi càng nhiều hơn.

Phải mất một lúc, sự phấn khích của nàng mới có thể kiềm chế, nhìn quần áo ướt sũng trên người Trình ma ma, Tô Thiểm Ngọc xin lỗi: “Ma ma, không ai bắt nạt con, chỉ là con gặp phải 1 cơn ác mộng.” Đúng vậy, ác mộng, đủ loại kiếp trước, đều là ác mộng trong mắt nàng, kiếp này nàng sẽ không lặp lại sai lầm như vậy!

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Không có bình luận.