Ta Bắt Cóc Tiểu Thê Tử Của Vị Hôn Phu – Chương 2

Đăng lúc 01:37 31/08/2024
3.1K · 0

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

Trách không được Sở Nghiên chỉ trừng mắt nhìn chúng ta mà không nói gì.
“Khụ khụ, chúng ta cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, nghiệp vụ chưa thành thạo, tiểu thư thông cảm nhé.” Ta vội vàng lấy khăn ra khỏi miệng Sở Nghiên, đưa bình nước chỉ còn lại một ít nước cho nàng ta, nàng ta ực ực ực uống cạn sạch.
Thật ra ta rất sợ nàng ta xảy ra chuyện gì, dù sao ta cũng nhát gan, chỉ muốn tiền, không muốn hại nàng ta.
“Sở tiểu thư, hay là tiểu thư khuyên nhủ người yêu nhỏ của tiểu thư đi? Ừm… thật ra thì, mười tám vạn lượng bạc đến tay, chúng ta có thể chia bốn sáu mà.”
Tiểu Phú nghĩ, mười tám vạn lượng bạc, cho dù chúng ta lấy bốn phần cũng đủ sống rồi, Sở tiểu thư này, chúng ta cũng không thể làm khó quá đúng không? Nếu không, quay đầu lại Sở lão gia sẽ băm chúng ta ra cho chó ăn mất.
Ta đá vào mông Tiểu Phú một cái: “Nói chuyện kiểu gì vậy! Sở tiểu thư cùng chúng ta chịu đựng gió sương, ngươi chỉ cho người ta bốn phần?!”
Tiểu Phú: ? ? ?
“Hehe, Sở tiểu thư, người phải chịu đựng ở cùng chúng ta thêm một chút nữa” Ta vỗ ngực cam đoan “Tiểu thư yên tâm! Chỉ cần Tống Tinh Xuyên đưa tiền cho ta, ta sẽ lập tức thả cô đi!”
Sở Nghiên thở hổn hển, đôi mắt hạnh trừng trừng nhìn ta, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, cho mỗi người chúng ta một cái tát.
Ta và Tiểu Phú ôm trán nhìn nhau, nhất thời cảm thấy hơi ủy khuất.
Không phải nói Sở tiểu thư ôn nhu như nước, yếu đuối mong manh, sức lực còn nhỏ hơn Lâm Đại Ngọc sao?
“Trí thông minh của các người như vậy, thì đừng ra ngoài làm cướp nữa!”
“Nhà Tống Tinh Xuyên có tiền, chẳng lẽ nhà ta không có tiền à? Các người chỉ biết hỏi hắn ta thôi đúng không!”
“Cho ta nói chuyện sớm một chút, cũng không đến mức kéo dài đến tận sáng! Không biết ban đêm không ngủ ngon da dẻ sẽ xấu đi đấy!”
Sở Nghiên nghiến răng nghiến lợi, tức giận lại cho mỗi người chúng ta một cái tát.
“Không phải chỉ là mười tám vạn lượng bạc thôi sao? Bản tiểu thư chẳng lẽ không có sao! Cần Tống Tinh Xuyên tới chuộc à?”
3.
Chờ đến khi Sở Nghiên ném miếng ngọc bội có thể đổi lấy số bạc khổng lồ ở bất kỳ ngân hàng nào dưới trướng Sở gia vào lòng ta, ta có một cảm giác không chân thật như đang nằm mơ.
“Ta sẽ không để cha ta truy cứu các người đâu, nhưng đổi xong nhớ trả lại cho ta.”
Sở Nghiên vỗ vỗ bụi trên mông, hoạt động hoạt động eo: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
Ta: ?
Tiểu Phú: ?
“Đại tiểu thư, người không định về nhà với Tống Tinh Xuyên à?”
“Ta mới không về nhà với hắn ta!”
“Nhưng mà người không phải là lưỡng tình tương duyệt với hắn ta…”
“Phì!” Sở Nghiên phẫn nộ nói, “Ai lưỡng tình tương duyệt với hắn ta? Lần này bản tiểu thư rời nhà trốn đi, là để theo đuổi chân mệnh thiên tử của ta!”
Vì vậy, Sở Nghiên thao thao bất tuyệt kể cho chúng ta nghe nàng ta quen biết chân mệnh thiên tử của mình như thế nào.
Nói quen biết cũng không hoàn toàn chính xác… Bởi vì nàng ta chỉ liếc mắt nhìn vị tướng quân kia trên đường một cái thôi! Người ta còn chưa chắc biết nàng ta là ai! Vậy mà đã định trao thân gửi phận rồi!
Sở Nghiên miêu tả vị tướng quân kia oai hùng như thế nào, khí phách hăng hái như thế nào, còn nàng ta thì trốn nhà đi tìm tình lang như thế nào… Ta và Tiểu Phú im lặng một lúc, chỉ có thể chắp tay.
“Sở tiểu thư quả là nữ trung hào kiệt, chúng ta bội phục, bội phục.”
Được rồi, hóa ra là một trò hề.
Người Sở Nghiên thích là vị tướng quân oai phong lẫm liệt chinh chiến sa trường, chứ không phải tên nhóc Tống Tinh Xuyên ốm yếu keo kiệt này.
“Sảng khoái! Sảng khoái!”
Tiểu Phú nhìn ta như nhìn kẻ ngốc: “Tiểu thư sảng khoái cái gì?”
“Không liên quan đến ngươi!”
Thật ra ta đã tự kỷ vì chuyện của Tống Tinh Xuyên và Sở Nghiên một thời gian dài, sau khi trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng gay gắt, ta mới quyết định kiếm một khoản lớn từ tên tra nam này để hả giận.
Ai, tiền thì kiếm được rồi, tiếc là không phải của Tống Tinh Xuyên, ít nhiều cũng hơi tiếc nuối.
Nhưng mà nhìn thấy cô nương mà hắn ta thích lại có người trong lòng, ta lại cảm thấy có một loại cảm giác hả hê.
Tống Tinh Xuyên, ngươi cũng có ngày hôm nay!
“Chước Chước tỷ, bây giờ làm sao đây? Hay là chúng ta chuồn đi?”
Tiểu Phú chọc ta.
“Chuồn? Chuồn đi đâu? Ta còn chưa nghĩ ra, Tống Tinh Xuyên vẫn còn đang nhìn ở phía dưới, nếu ta chạy xuống hắn ta nhất định sẽ đập vỡ đầu ta.”
“Ục ục ——”
Bụng của ba chúng ta đồng thời kêu lên.
Ba cái đầu lén lút thò ra từ phía sau bức tường đổ, nhìn xuống phía dưới, đều đấm ngực dậm chân.
Tên Tống Tinh Xuyên chết tiệt kia, vậy mà vẫn chưa đi.
“Chước Chước tỷ, ta thèm ăn gà nướng bánh rán vừng bánh bao chiên thịt dê bánh bao thịt kho tàu chân giò hầm thịt kho tàu cá chép hấp bánh gạo xào…”
“Câm miệng!” Ta lau nước miếng, “Các đồng chí, không thể chờ đợi thêm nữa rồi, cầm vũ khí lên, đi theo ta!”
Vừa dứt lời, Sở Nghiên là người đầu tiên đứng dậy, ta lập tức xìu xuống, cười làm lành nói: “Đại tiểu thư, cô đừng có tham gia náo nhiệt nữa được không?”
“Không được! Ta không muốn quay về! Ta muốn đến tái bắc tìm phu quân của ta!”

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Không có bình luận.