Ám Vệ Cấm Dục Của Trưởng Công Chúa – Chương 21

Đăng lúc 04:18 03/09/2024
262 · 1

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

Ta ghé sát người vào lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Hàn Thủy, ta đếm hoa đăng cho ngươi có được không?”
Hàn Thủy toàn thân cứng đờ.
Khi con người không nhìn thấy, các giác quan khác sẽ bị phóng đại, mùi hương của ta, cánh tay ta, lời thì thầm của ta, nhiệt độ của ta… sẽ bao vây hắn.
Ta nhìn mặt trăng vỡ vụn trên mặt hồ và hoa đăng trôi theo dòng nước, nắm tay Hàn Thủy, vẽ một đường ngang trên lòng bàn tay hắn: “Một cái.”
“Hai cái.”
“Ba cái.”

Đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay hắn với vết chai mỏng, cẩn thận phác họa giống như có một tia lửa từ đầu ngón tay truyền đến trái tim, vành tai ta cũng nóng lên.
Đột nhiên có cơn gió nhẹ thổi qua, thổi nhăn cả hồ nước xuân, hoa đăng lảo đảo.
“A, loạn rồi”
Ta còn muốn đếm, nhưng lòng bàn tay nóng bỏng của Hàn Thủy đã nhanh tay bịt miệng ta lại.
Một trận trời đất quay cuồng, ta bị hắn áp dưới thân.
Tuy không nhìn thấy mắt hắn, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang nhìn ta.
Ta không thể nói, chỉ có thể ú ớ hai tiếng, hơi giãy giụa, ra hiệu cho hắn buông ta ra.
Hàn Thủy buông lỏng lực đạo, nhưng vẫn duy trì tư thế chống tay xuống đất, ta dùng khuỷu tay chống người dậy, há miệng cắn khăn tay trên mặt hắn, nhẹ nhàng kéo xuống.
Môi ta lướt qua xương mày hắn, lưu lại một vệt đỏ nhạt.
Trong mắt Hàn Thủy đã tràn đầy mưa gió.
Trăng sáng, thuyền nhỏ, hoa đăng.
Không có bầu không khí nào hoàn hảo hơn.
Đáng tiếc bầu không khí này lại để cho người ta phá vỡ.
Ta đang muốn hôn lên môi Hàn Thủy, đột nhiên thuyền lắc lư, như là đụng phải thứ gì đó, sau đó truyền đến giọng nói vô cùng khó chịu của Ngụy Thừa từ bên ngoài thuyền: “Điện hạ, mời.”
Ta ghi hận Ngụy Thừa trong lòng, vội vàng hôn lên mí mắt Hàn Thủy, liền điều chỉnh lại vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày vén rèm xe lên bờ.
16.
Ngụy Thừa rất phiền, hắn dẫn ta lên lầu hai nói là ngắm cảnh đẹp, nói một đống lời vô nghĩa phong hoa tuyết nguyệt, lại thêm mắm thêm muối khoe khoang một hồi về những thành tựu mà bản thân dựa vào Đại tướng quân mới có được, trong thuyền đốt hương ấm, phối hợp với sự lải nhải không ngừng của hắn, hun đến mức ta buồn ngủ díp cả mắt.
“Nếu Ngụy công tử không còn chuyện gì khác……”
Ngụy Thừa thấy ta muốn đi, vậy mà lại chắn đường ta, ánh mắt lướt qua lướt lại trên mặt ta, dường như có chút khó hiểu.
Lúc này có người hầu bưng dạ quang ly lên, Ngụy Thừa vội vàng nói: “Thần kính điện hạ một ly.”
Ta nhận lấy, chóp mũi trong nháy mắt tràn đầy hương rượu, mỉm cười nhìn Ngụy Thừa một cái, ta nhẹ giọng khen ngợi: “Rượu ngon.”
Ngụy Thừa rơi một giọt mồ hôi lạnh trên trán, nâng ly cao: “Điện hạ mời.”
Ta uống cạn một hơi.
Ngụy Thừa trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lớn mật kéo tay áo ta để ta ngồi xuống cùng hắn, dựa vào bàn nhỏ thở nhẹ.
“Ngụy công tử có cảm thấy hơi nóng không?”
Ta vô tình nới lỏng cổ áo, ánh mắt mê ly liếc hắn một cái: “Bản cung, nóng quá…”
Ngụy Thừa vui mừng khôn xiết, đỏ bừng mặt đứng dậy, cởi áo khoác ngoài ra, đưa tay về phía ta: “Điện hạ cảm thấy nóng sao? Vậy cởi một cái áo đi, rất nhanh sẽ không nóng nữa.”
“Được thôi, ngươi giúp ta?” Ta cười tủm tỉm đáp ứng hắn, lặng lẽ giơ chân ngáng hắn một cái, khiến hắn ngã sấp mặt.
Vừa rồi Ngụy Thừa nói mang theo hạ nhân sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, nhất quyết để đám thuộc hạ ở lại bên ngoài nhã gian, ta liền biết hắn muốn giở trò, chỉ là không ngờ vậy mà lại là thủ đoạn hạ dược hèn hạ như vậy. Ngụy Linh còn chưa vào cung, Đại tướng quân thật sự là vội đến điên rồi.
Ta còn chưa nghĩ ra nên xử lý tên khốn kiếp này như thế nào, bên ngoài nhã gian đột nhiên truyền đến một trận náo động.
Chỉ nghe một đám tiểu tử kêu la thảm thiết: “Ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì? Công tử đã dặn không được vào!”
“Sao ngươi lại đánh người! Có quy củ hay không!?”
Ồ, là Hàn Thủy.
Hắn thấy ta lâu như vậy không ra ngoài, bên trong lại không có động tĩnh, nhất định là sốt ruột rồi.
Trong nháy mắt ta có chủ ý, một chưởng đánh ngất Ngụy Thừa vẫn đang giãy giụa muốn bò dậy trên mặt đất, xé áo khoác trên vai xuống, hô to ra ngoài: “Hàn Thủy”
Hàn Thủy một cước đá văng cửa phòng, trong nháy mắt đã đến bên cạnh ta, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, thay ta sửa sang lại y phục xộc xệch, liếc qua khuôn mặt đỏ ửng của ta, lạnh lùng nói: “Ta gi/3t hắn.”
Ta không chống đỡ nổi, ngã vào lòng hắn: “Ta không sao, đưa ta về đi.”
Hàn Thủy ôm eo ta, cúi người xuống hung hăng điểm mấy huyệt đạo trên người Ngụy Thừa, sau đó bế ngang ta từ bệ cửa sổ nhảy xuống.
Ta ôm chặt cổ hắn, dựa đầu vào vai hắn, mặc kệ hắn dẫn ta xuyên qua ánh đèn lúc sáng lúc tối trong đêm. Khinh công của hắn thật tốt, ta rất thích.
Ta có lẽ là đang si mê rồi.
Sắc mặt hắn chưa bao giờ lạnh lùng như vậy, thậm chí có thể nói là dữ tợn, cánh tay ôm ta vô cùng dùng sức, siết đến mức ta có chút đau, nhưng ta lại vô cùng vui vẻ.
Hàn Thủy hắn… rất sợ mất ta.

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Có 1 bình luận