Lén lút cùng thị vệ, ai ngờ hắn lại là Nhiếp Chính Vương – Chương 3

Đăng lúc 22:08 03/09/2024
2K · 0

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

Ta sẽ đào một cái hố chó ở đó và bò ra để trốn thoát.

Vì vậy, dưới danh nghĩa trồng cây, ta đến gặp người coi quản vườn xin một cái xẻng, buổi tối ta đến đó đào hố.

Thật sự rất mệt mỏi.

Đặc biệt là khi ta kiệt sức đến đổ mồ hôi đầm đìa và tóc bết vào mặt. Khi ta quay lại, ta thấy một tiểu ca ca lạnh lùng đang nhìn ta.

….

“Này, sao ngươi lại ở đây?”

Ta lau mồ hôi trên trán và mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

Vệ Tiêu rất cao, đôi mắt đen hơi nheo lại, trở nên phấn khích và tò mò.

“Ngươi muốn rời khỏi phủ Nhiếp Chính sao?”

Ta sửng sốt một lúc, sau đó cười khô khan và nhìn đi chỗ khác, “Không, ta chỉ đến đây để đào hố giấu tiền. Ta sợ tiền sẽ bị người khác lấy mất”

“Hơn nữa, ta đến Nhiếp chính phủ vì ta yêu Nhiếp Chính Vương, vậy nên ta càng yêu phủ Nhiếp Chính hơn. Ta sẽ không bao giờ rời đi, cho dù phủ có sụp đổ.”

Nghe vậy, Vệ Tiêu khoanh tay trước ngực, nhếch nhẹ môi mỏng, mỉm cười nói: “Ta không tin.”

Hắn là thị vệ riêng của Nhiếp chính Vương, và trái tim hắn phải nghe theo Nhiếp Chính Vương. Ta khôg thể nói cho hắn về kế hoạch trốn thoát của ta được.

Ta lẩm bẩm “Tin hay không thì tùy” rồi cầm xẻng bỏ đi.

Nhưng cái hố chó đó là kết quả của nhiều ngày ta vất vả đào bới.

Tất nhiên là ta không thể bỏ nó được.

Cho nên tối hôm sau, ta đợi thị nữ ra ngoài, nghĩ có lẽ lúc đó sẽ không gặp lại Vệ Tiêu, có thể yên tâm đào hố cho chó.

Nhưng ta không ngờ…

Cái hố chó ta đào bao ngày đã được lấp đầy! !

Đất quá nặng nên ta không có cơ hội đào lại!

Ta suýt ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bình thường không có ai tới góc hẻo lánh này, cho nên người duy nhất biết về sự tồn tại của hố chó này chỉ có ta và Vệ Tiêu.

Chắc chắn hắn đã lấp lại hố chó!

Ta tức giận ném xẻng sang một bên, bắt đầu tức giận và muốn phát điên.

“Sao, ngươi lại muốn đào hố nữa à?”

Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, ta nổi cơn thịnh nộ, chỉ vào mặt Vệ Tiêu chửi: “Sao ngươi lại là người đáng ghét như vậy! Sao lại lấp hố của ta! Ngươi thật độc ác!”

Hắn: “Phủ nhiếp chính đâu phải là nơi ngươi thích ở thì ở, thích đi thì đi.”

Vệ Tiêu có thân hình cao lớn, mặc đồ đe , với dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng như tuyết, trông giống như một vị tiên sinh nào đó.

Hắn đẹp trai nhưng tính cách thật thô lỗ.

Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, nghiến răng nghiến lợi, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ xấu xa.

Ta chỉ đơn giản là lao vào hắn, túm lấy cổ áo và đẩy hắn vào gốc cây, kiễng chân lên và hôn vào khuôn mặt đẹp trai của hắn

“Chụt, chụt, chụt…” ta hôn đến bảy tám lần.

Vệ Tiêu sửng sốt, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đầy vẻ khó tin.

Thấy vậy, ta nở một nụ cười xấu xa, thô tục và nhờn bóng, và nói trộm: “Đây là hình phạt của ngươi!

“Đừng cố thách thức giới hạn của ta. Haha , Ngươi không muốn ta rời đi, phải không? Thôi được rồi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội làm người đàn ông của ta.”

Nhìn bộ dạng của Vệ Tiêu, trong lòng ta rất vui vẻ

Kết quả——

“Được rồi.”

Ta:?

“Ch**t t**t, ngươi đang nói cái gì vậy!”

7
Không biết từ lúc nào, ta bắt đầu yêu Vệ Tiêu.

Tiểu ca ca ngốc nghếch này lúc đầu lạnh lùng và thờ ơ với ta, sau này ta thường che đôi môi sưng tấy của mình vì hôn và liên tục mắng mỏ hắn.

8
Haizz… Sau khi nhớ lại những điều này, ta nằm trên giường và thở dài nặng nề.

Kỷ niệm luôn đẹp đẽ biết bao.

Ta, một sinh viên đại học, xuyên không đến một thế giới khác và tưởng mình là nữ chính, ai ngờ chỉ là nhân vật nền

Tuy nhiên, ngay khi thành hôn được vài năm, phu quân của ta không rõ sống chết.

Nó thực sự khó khăn.

“Cốc, cốc, cốc…”

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Đó là kiểu gõ cửa rất nhịp nhàng và đều đặn.

Những người hầu và lính canh bình thường sẽ không gõ cửa như thế này.

Ta mở miệng: “Ai vậy…”

Kết quả là do quá căng thẳng và cổ họng khô khốc nên giọng ta nghe như tiếng vịt kêu.

Tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại, người bên ngoài im lặng hồi lâu: “Là ta.”

Chết tiệt!

Ta quá căng thẳng, đầu ong ong, và ta nghe thấy giọng nói này hơi giống của nhiếp chính vương.

Hắn ta đích thân đếp gặp ta ư?

Ta bò ra khỏi giường mở cửa, rồi nằm xuống đất ôm chân hắn mà hét: “Nhiếp chính vương! Ta bị oan, ta thực sự không có ngoại tình”

Người đàn ông cứng đờ, một lúc sau hắn lại bất lực nói: “Nhược Nhược, là ta.”

Hả? Là Vệ Tiêu.

Ta nhanh chóng túm lấy quần áo của hắn rồi đứng dậy khỏi mặt đất, hồi hộp kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào không, “Tiêu Tiêu, chàng không sao chứ?
tên đó có làm chàng bị thương không?”

Vệ Tiêu bất lực, xoa đầu ta, ôm eo và nhẹ nhàng đặt ta lên giường, “Không sao đâu, ta đã giải thích với ngài ấy rồi, ngài ấy không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người chúng ta cả”

Ta tựa đầu vào vòng tay hắn và nói nhỏ, “Nhưng người ngoài nói rằng nhiếp chính vương đang có âm mưu gì đó và mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.

Chuyện xảy ra giữa chúng ta quá rõ ràng, hắn không thể nào không biết được…”

Từ một góc độ ta không thể nhìn thấy, Vệ Tiêu cười khúc khích, đôi mắt phượng sâu thẳm dịu dàng, “Không sao đâu. , đừng nghĩ tới.”

“Thật sự không sao chứ…”

Ta cau mày suy nghĩ thật sâu, “Mọi người đều nói nhiếp chính vương rất thông minh… Hay là hắn đang giả vờ? Này, chẳng lẽ hắn muốn bắt cả hai chúng ta?”?”

“Ngốc lắm, không sao đâu, tin ta đi.” Vệ Tiêu nói,

Thực ra ta vẫn rất tin tưởng Vệ Tiêu.

Ta chọc vào cơ bụng của hắn, cười khúc khích trong ngu ngốc, “Chỉ cần chàng không sao là được, A Tiêu, em đã để dành được mấy lạng bạc, khi lão nhiếp chính
chết, hai chúng ta bỏ trốn nhé?”

Trong mắt Vệ Tiêu hiện lên một nụ cười khó hiểu, hắn cong môi, “Được rồi.”

Thật tuyệt.

Ta đột nhiên xoay người đè Vệ Hiểu xuống giường: “Vậy ta hôn chàng nha~”

Ta hôn hắn một cách cuồng nhiệt.

Nụ hôn này hoàn toàn là để bộc lộ cảm xúc, không có bất kỳ quy tắc nào cả.

Trong khi hôn, ta chọc chọc vào cơ bụng của hắn.

Vệ Tiêu bất đắc dĩ nắm lấy tay ta, ấn chặt ta vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Đừng làm phiền ta nữa, Nhược Nhược, cả đêm qua ta không ngủ, chúng ta đi ngủ sớm đi.”

Sau đó, hắn cởi áo ngoài của ta ra, chỉ để lại áo bên trong, rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho ta

“Ngủ đi.”

Nằm trong vòng tay của Vệ Tiêu rất ấm áp, mùi trầm hương bay thoang thoảng.

Mí mắt ta càng lúc càng nặng trĩu và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Không có bình luận.