CÁ KOI MAY MẮN – PHẦN 3

Đăng lúc 21:23 15/09/2024
2.6K · 0

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

Trước đó, mẹ Giang Trình đã hỏi tôi quê ở đâu.

Tôi nói ở làng Hồng Lý.

Mẹ Giang Trình liền gán cho tôi cái mác “xuất thân từ thôn quê”, “không có học vấn”.

“Đây không phải là chỗ cô nên đến, cô nên đi cửa hàng mười tệ ven đường.”

Mẹ Giang Trình tiếp tục châm chọc tôi.

Vừa dứt lời, nhân viên cửa hàng đã nhiệt tình chạy đến chào tôi.

“Chúc tiểu thư, chiếc túi phiên bản giới hạn toàn cầu mà chị đặt hôm trước đã về hàng.”

7.

Mẹ Giang Trình mắt trợn tròn vì kinh ngạc.

Rõ ràng bà không ngờ rằng, người mà bà coi là nông thôn quê mùa lại có thể mua được túi xách hàng giới hạn!

Tôi cầm túi lên, phóng khoáng quẹt thẻ.

Lại nhìn mẹ Giang Trình vẫn đang ngây ra, tò mò hỏi:

“À, các người không mua túi, vậy ở trong cửa hàng làm gì?”

Mẹ Giang Trình rất thích giữ thể diện, lập tức nói:

“Ai… ai nói chúng tôi không mua túi, San San, con thích cái nào thì cứ chọn.”

“Tôi thấy hai cái này khá hợp đấy.”

Tôi “nhiệt tình” chọn hai chiếc túi đưa cho Tiểu Hắc.

Mẹ Giang Trình nhìn giá túi, sắc mặt lập tức có chút thay đổi.

“Cộng lại cũng chỉ có 10 vạn thôi, có phải dì cảm thấy món quà gặp mặt này cho con dâu tương lai quá rẻ không?”

Tôi vừa nói vừa nhét hai chiếc túi vào tay Tiểu Hắc.

“30 vạn, như vậy mới đáng giá.”

Tiểu Hắc gật đầu đồng tình.

Mẹ Giang Trình chắc chắn đang đau lòng.

Bà ta là người thích giả bộ giàu có, nhưng thực tế lại rất keo kiệt.

Những thứ bà ta tặng tôi đều là hàng giảm giá.

Mẹ Giang Trình miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

“San San, mấy cái này không được đẹp lắm, dì thấy chỉ nên mua cái túi màu đen này thôi, nó hợp với con hơn.”
Tôi liếc mắt một cái.

Chậc chậc, chiếc túi màu đen đó rẻ nhất, chỉ có ba vạn.

Tiểu Hắc chớp đôi mắt ngây thơ:

“Nhưng dì ơi, bốn cái này con đều thích mà.”

Lúc đó, tôi cảm thấy mẹ Giang Trình như muốn phun máu.

Tôi lại chu đáo gọi nhân viên đến thanh toán cho mẹ Giang Trình.

30 vạn nhanh chóng bị trừ khỏi thẻ ngân hàng của bà.

Tôi thành công nhìn thấy sắc mặt mẹ Giang Trình đỏ như gan heo.

Trước đây nhà Giang Trình nghèo đến mức không có gì, chỉ sau khi tái định cư mới có của cải.

Bà nhận được hơn 100 vạn tiền bồi thường tái định cư, mua xe xong, tiền tiết kiệm trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu là mấy.

30 vạn đối với mẹ Giang Trình hiện giờ mà nói, rõ ràng là một số tiền lớn.

Chắc hắn bà không ngờ rằng, muốn giả bộ giàu có lại phải tiêu đi một nửa tiền tiết kiệm.

Tôi “tốt bụng” nhắc nhở:

“Dì ơi, nếu cảm thấy đắt, có thể trả lại nhé.”

Tôi cố ý nói như vậy.

Bà ta là người rất thích giữ thể diện, có câu này của tôi, chắc chắn sẽ không trả lại.

Tôi hài lòng rời đi.

Vừa về đến nhà, tôi nhận được một cuộc gọi:

“Lão đại, có một đơn hàng lớn, nhận không?”

8.

Mua túi, ở nhà sang trọng, đều cần tiền.

Cách kiếm tiền của tôi rất đơn giản.

Chính là giúp người khác đổi vận.

Trong ngành cũng có chút danh tiếng, là “đại sư” trong miệng nhiều người giàu có.

Người gọi cho tôi là trợ lý Allen, giúp tôi nhận đơn hàng.

“Nói đi, có chuyện gì?”

“Nhà họ Tiêu, gia tộc giàu nhất thành phố này, vị thái tử gia thần bí kia muốn tìm người giúp anh ta đổi vận. Nhưng có một điều kiện, đó là phải gặp mặt trực tiếp.”

“Nếu việc này thành công, bên đó hứa sẽ trả thù lao tám con số.”

Tôi nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình.

“Không nhận.”

“Lão đại, tám con số, một ngàn vạn đấy.”

“Trong thẻ ngân hàng của tôi vẫn còn tám con số, quá nhiều, không tiêu hết.”

Nói xong, tôi không thèm để ý đến tiếng kêu gào của trợ lý, cúp máy.

Gần đây tôi chỉ muốn thư giãn một chút.

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Không có bình luận.