Khứ Hồi – Chương 2: Tuyến tàu số 495.

Đăng lúc 16:54 16/09/2024
3 · 1

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

** Khứ Hồi – Chương 2 _ Tác giả: Cá Muối

////////

Giữa màn đêm tĩnh mịch, tiếng bánh tàu lăn trên đường ray vang lên như những giai điệu từ cõi âm u, đều đều nhưng vọng khắp chốn xa gần, len lỏi vào từng khe hở của màn đêm.

Tiếng xình xịch nhè nhẹ hòa lẫn trong bầu không gian mờ mịt, tạo nên một sức hút ma mị như thôi miên người nghe, khiến họ dễ dàng rơi vào những giấc mơ hư thực, khó lòng phân biệt được đâu là thực tại.

HỒI MỘT: Mặt đối mặt

– Thật tình, chẳng hiểu sao mình lại đi chuyến tàu tồi tàn này nữa. Nếu biết trước sẽ như này mình đã ở nhà rồi.

Một cô gái khoảng chừng đôi mươi bước vào nhà vệ sinh với tâm trạng bực bội, miệng không ngừng lẩm bẩm những tiếng than trách.

Khoác trên mình chiếc sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, cô vẫn chưa thể quen được cảm giác lạ lẫm khi phải ngủ ở nơi không phải là nhà.
Giải quyết xong nỗi buồn lo, cô dừng bước trước bồn rửa tay, lấy từ trong túi ra chiếc son dưỡng trông có vẻ đắt tiền.

Ngắm nhìn gương mặt xinh xắn của mình trong gương, cô nhẹ bặm son trên môi.

Cốc… cốc…

Từ bên kia cửa, hai tiếng gõ trầm đục vang rền trong không gian vắng lặng. Khiến tâm trí cô, len lỏi đâu đó một cảm giác kì lạ.

Cô không khỏi nhíu mày, cất giọng mà bản thân cho là lịch sự nhất đáp:

– Xin lỗi, bên trong có người.

Cô lơ đi sự quấy rầy vừa nãy, tiếp tục dồn sự chú ý vào việc còn dang dở của mình. Ngón út mềm mại lướt nhẹ trên làn môi có khô khốc, tỉ mỉ thoa đều son lên những phần còn sót lại.

Cốc… cốc…

Lại một lần nữa, tiếng gõ cửa vang lên, lần này còn chậm rãi và trầm đục hơn trước. Quấy rối? Đó ý nghĩ đầu tiên cô suy xét đến.

Vốn không phải là người dễ chọc, cô nhanh chóng lấy từ trong túi ra một chiếc dao rọc giấy, kéo lưỡi dao dài hết cỡ, rồi hùng hổ đẩy mạnh cửa.

Bước ra ngoài, ánh mắt cô quét nhanh qua lối đi giữa các toa tàu. Xung quanh, chỉ duy nhất là màn đêm tĩnh mịch, lặng thinh không một bóng người.

– Một trò đùa sao?

Cô lẩm bẩm, cảm giác bực bội không hề thuyên giảm, nhưng lại pha lẫn một chút nhẹ nhõm.

Dù sao thì trò đùa dai của một tên điên giữa đêm khuya vẫn dễ thương hơn là gặp phải một kẻ biết thái, bất kể là mấy giờ đi chăng nữa.

Mặc dù không ngại va chạm, nhưng không có nghĩa là cô muốn đối mặt trước những tình huống như vậy.

Không có ý định quay lại bên trong, cô bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh. Cứ thế, tiếng bước chân của cô là âm thanh duy nhất phá tang sự vắng lặng giữa lối đi trật hẹp của các toa tàu.

Một lúc sau, cô bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng. Xung quanh cô, cả toa tàu đều là những hàng ghế trống, không một bóng người.

Trong màn đêm tĩnh mịch, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn mà chẳng biết vì sao. Khi đi qua một toa khác, ánh mắt cô bất chợt lướt qua bảng số phía trên.

– 44? Mình đi nhầm hướng rồi sao?

Cô khựng lại trong giây lát, đôi môi nhợt nhạt khi nhận ra mình đã đi sai hướng. Quay đầu nhìn lại nơi mình vừa đi qua, cảm giác xa lạ và lạnh lẽo như cơn gió vô hình tràn vào tâm trí cô.

Sự hoang mang xen lẫn với cơn ớn lạnh làm cô bất giác rùng mình. Cô muốn di chuyển nhưng đôi chân dường như bị đè nặng, khó nhọc nhấc từng bước.

Cơn rùng mình lần nữa quét qua cơ thể cô, mạnh mẽ hơn trước. Cô cố gắng tiến về phía trước nhưng dường như có thứ gì đó vô hình níu giữ cô lại.

Tiếng bước chân vọng lại từ xa, dần dần tiến gần hơn trong bóng tối. Mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng cô biết có ai hay thứ gì đó đang đến, và chắc chắn nó sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Nỗi sợ vô hình bóp nghẹt lấy tim cô, khóe mắt cứ vậy bắt đầu trào ra những hàng nước mắt kinh hãi. Sự bất lực và hoảng loạn làm tâm trí cô trở nên mờ mịt.

Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, cho đến khi chúng dừng lại đột ngột. Trong tích tắc, cổ cô như bị ai đó bóp chặt, mọi thứ trở nên nặng nề khiến cô không thể giữ được tỉnh táo. Mắt cô mờ dần, rồi chìm vào bóng tối.

Mọi thứ trở lại với sự lặng im vốn có, chỉ còn tiếng bánh tàu lăn đều trên đường ray, vọng khắp cõi hư vô.

HỒI HAI: Cõi Mộng

Thanh Mai: “Nguyệt ơi, cậu lên tàu chưa?”

Thanh Mai: “Cậu định tặng quà gì cho cô Quý đó?”

Tiếng ting ting thông báo không ngừng vang lên, điện thoại chiếu sáng, hắt ánh mờ lên khuôn mặt có chút bần thần của Trúc Nguyệt.

Thanh Mai: “Tớ thì chuẩn bị một chiếc lắc tay nhỏ xinh. Phải dành dụm rất lâu á, mong năm sau cô không ghim tớ nữa huhu.”

Nguyệt khẽ thở dài, đôi mắt tròn lướt qua những dòng tin nhắn đang nhảy múa trên màn hình, tay lơ đãng trượt sang bàn phím.

Trúc Nguyệt: “Mai ơi, mấy giờ rồi?”

Một thoáng im lặng. Màn hình lại sáng lên, tin nhắn khác hiện ra.Thanh Mai: “Ừm… 2 giờ?”

Thêm vài phút sau, Thanh Mai: “Mà sao vậy? Cậu cũng tự xem giờ được mà?”

Trúc Nguyệt: “Cậu cũng biết bây giờ là 2 giờ? Mau khóa mồm lại cho tớ ngủ!”

Thanh Mai: “Hức? Cậu mắng tớ đấy à?”

Thanh Mai: “Trúc Nguyệt à, cậu thay đổi rồi! Vậy mà lại mắng tớ, huhu.”

Mệt mỏi vì nhỏ bạn càng lúc càng cà chớn của mình, Nguyệt không đáp, chỉ lặng lẽ khóa màn hình, nhét điện thoại vào túi.

Cô kéo chiếc chăn mỏng lên, mắt nhắm lại trong tiếng ồn nhè nhẹ của đoàn tàu đang lăn bánh.

Thứ âm thanh trắng đều đều ấy tựa như tiếng ru hò ơi cô từng nghe khi còn nhỏ, khiến cô bất giác chìm sâu vào giấc ngủ.

….

Thức giấc, đôi mi dài khẽ chớp. Ánh mắt cô liếc nhìn xung quanh theo thói quen.

Có điều gì đó không đúng lắm. Một cảm giác mơ hồ khiến cô choáng váng.

Mọi người đâu rồi?

Nguyệt thầm hỏi. Những hành khách khác trên toa tàu đã biến mất. Cô mơ hồ bước dọc hành lang, thử tìm kiếm ai đó để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng đi mãi, vẫn chẳng thấy một bóng người. Càng bước, nỗi bất an trong lòng cô càng lớn. Mỗi khi mở ra một cánh cửa ngăn cách giữa các toa, cảm giác lo lắng lại càng lớn lên.

Tàu vốn đông đúc, sao giờ lại trống trải đến lạ thường?

Cứ như vậy một hồi, cuối cùng cũng đã có người xuất hiện trong tầm mắt cô.

Đó là một gã đàn ông trung niên, gã co quắp ở chiếc ghế sát góc tường, đôi mắt mở to, trừng trừng như bị ám ảnh bởi điều gì đó.

Nguyệt do dự bước lại gần, định hỏi chuyện.

– À… bác ơi…

Nhưng chỉ vừa kịp thốt ra vài từ, gã ta đột ngột đứng phắt dậy. Ánh mắt gã xuyên thẳng vào cô, khiến sống lưng Nguyệt lạnh buốt.

– Cô đã thấy giấc mơ của mình chưa?

Câu hỏi rít lên từ miệng gã, trầm đục đến mức ám ảnh, tâm trí cô như bị cắt xẻ bởi âm thanh đáng sợ ấy. Nguyệt giật mình lùi lại, chân đập mạnh vào vách toa tàu.

Nén cơn đau, cô cất lời:

– Giấc… giấc mơ gì ạ?

Ông ta không trả lời. Đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ trừng trừng, miệng liên tục lẩm bẩm: “Cô có thấy giấc mơ của mình chưa?” Lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa.

Nguyệt không kịp nghĩ. Cô quay người, định chạy đi, nhưng cảnh vật trước mặt đột ngột thay đổi.

Tất cả biến mất, thay vào đó là những hình ảnh thân thuộc nhưng lại méo mó, xoắn vặn.

Những con phố, góc đường cô từng biết giờ hiện ra với hình ảnh kỳ quái, biến dạng đến mức khiến cô khó thở.

Nguyệt muốn chạy, nhưng đôi chân như bị níu chặt. Dù cố sức vùng vẫy, cô vẫn không thể nhúc nhích.

Từ trong bóng tối, những khuôn mặt bắt đầu hiện ra – không phải hành khách trên tàu, mà là những người cô từng quen biết.

Người đàn ông hàng xóm, cô bạn thuở thơ ấu, cả kẻ lạ từng khiến cô rùng mình trên đường. Bọn họ đều mang đến cho cô một nỗi ám ảnh khó quên. Và giờ, họ lại hiện diện, nở nụ cười méo mó kỳ lạ hướng về phía cô.

Nguyệt dần hiểu ra – cô không còn trên toa tàu nữa, mà đã mắc kẹt trong giấc mơ của chính mình. Một giấc mơ không mấy tốt đẹp.

Gã đàn ông trung niên ấy lặng lẽ tiến lại gần, gương mặt ông ta bắt đầu biến đổi, da thịt như tan chảy xuống, lộ ra một lớp mặt nạ phía dưới, và sau đó là vô số mặt nạ khác.

Ông ta là hành khách vé trắng, người sẽ dẫn dắt những linh hồn bị lạc lối trong cơn ác mộng vô tận.

Nguyệt tuyệt vọng, càng cố chạy đi. Lần này, đôi chân cô đã có thể di chuyển. Nhưng mỗi bước đi chỉ đưa cô sâu hơn vào mê cung những giấc mơ kinh hoàng.

Lối đi trước mặt liên tục thay đổi, biến thành những hành lang không có điểm dừng, không có lối thoát.

Tiếng thì thầm vọng lại từ xa, giống như âm thanh phát ra từ chiếc đĩa xước, khó nghe đến buồn nôn.

Đó là tiếng mời gọi của những hành khách đã mất tích trên chuyến tàu số 495 này. Âm thanh từ nhỏ dần biến thành tiếng thét dài trong bóng tối vô tận.

Cuối cùng, Nguyệt nhận ra rằng, chuyến tàu này không chỉ chở những con người, mà còn mang theo cả những giấc mơ đen tối nhất của họ. Và một khi đã bước lên tàu, sẽ không còn đường lui.

Đoàn tàu cứ thế lăn bánh, mãi trong màn đêm vô tận, chở theo những linh hồn mới, những cơn ác mộng mới… và  – Nguyệt, giờ đã là một phần của nó.

HỒI BA: Đứa trẻ

Trên toa tàu số 44, tiếng lạch cạch của bàn phím vang lên đều đặn, hòa lẫn vào âm thanh ồn ào của những cuộc trò chuyện và tiếng cười đùa từ các hành khách xung quanh.

Một người đàn ông trung niên, với gương mặt đăm chiêu, tập trung vào công việc của mình trước mặt.

Dường như ông có chút mệt mỏi với đống tài liệu chồng chất này.

Dù vậy, khi tàu lướt qua những vùng quê yên tĩnh, làm rung lên những cánh cửa sổ cũ kỹ, tạo ra những âm thanh êm dịu, ông cũng không mẩy may dành chút thời gian để nghỉ ngơi.

Một lúc sau, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Ông đóng laptop, đưa mắt nhìn sang đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ chỉ đã muộn.

Ông thở dài, thu dọn đồ đạc, rồi kéo chiếc chăn lên mình, chuẩn bị chìm vào những giấc mơ đẹp, quên đi đống công việc mệt mỏi còn dang dở.

Mở mắt ra một lần nữa, ông cảm thấy có gì đó không ổn. Cảnh vật quanh ông đột nhiên trở nên im lặng đến rợn người, thể như đã bị bao phủ bởi lớp sương mù vô hình.

Toa tàu náo nhiệt trước đó giờ chỉ còn mỗi mình ông, không còn một ai khác. Trong sự im ắng bủa vây này, tiếng thình thịch từ tim của ông bỗng rõ ràng hơn bình thường.

Theo bản năng, ông đứng dậy, đôi mắt dò xét xung quanh. Các hàng ghế trống trải, những ánh đèn mờ mịt có phần chập chờn của toa tàu tất cả tạo nên một bầu không khí có phần kỳ dị.

Ý nghĩ về một sự cố bất ngờ nảy lên trong đầu ông—có lẽ đã có việc gì đó xảy ra khi ông ngủ khiến mọi người đổ xô đến đó?

Ông quyết định đi kiểm tra các toa kế tiếp. Nhưng càng đi, cảm giác không đúng ấy càng lớn dần lên trong ông.

Những toa tàu vắng lặng, những hàng ghế không người, trong sự yên ắng đến nghẹt thở chỉ có tiếng bước chân của ông vang vọng trong không gian tịch mịch. Tất cả như cho mỗi nơi ông đi qua càng thêm sự ngột ngạt.

Đột nhiên, ông nghe thấy một tiếng khóc trẻ con vang lên từ toa kế tiếp. Tiếng khóc réo rắt, lạ lùng như tiếng gió u u qua những khe hở.

Ông quay về phía phát ra âm thanh, thấy một cô bé nhỏ nhắn, tầm bốn, năm tuổi, ngồi co ro, mặt úp vào hai tay, nước mắt chảy ròng trông hết sức đáng thương.

Ông không phải dạng người tốt lành gì, nhưng nhìn cảnh cô bé khóc thút thít, trái tim ông cũng không đành mặc kệ.

Khẽ bước tới gần, ông cất cái chất giọng ồm ồm của mình, cố tỏ ra vẻ dịu dàng nhất nói:

– Nào, sao cháu lại khóc? Ba mẹ cháu đâu rồi?

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi con ngươi to tròn ướt đẫm nhìn ông, giọng nói nghẹn ngào:

– Hức… Cháu lạc ba mẹ rồi…

Ông khẽ liếc đồng hồ, lại nhìn xung quanh, tuy nói lần này ít ra đã xuất hiện thêm một người khác, nhưng trung quy cũng vẫn vắng lặng như vậy.

Đã khuya lắm rồi, nếu thật sự để cô bé ở đây một mình mà không quan tâm thì thật không phải một ý tưởng hay.

Nghĩ vậy, ông lại cố hạ giọng sao cho dễ nghe nhất có thể để an ủi cô bé:

– Được rồi, ta sẽ giúp cháu tìm ba mẹ nhé.

Ông lau đi nước mắt trên má đứa trẻ, rồi rút từ túi áo ra một viên kẹo, chìa về phía nó.

Cứ tưởng cô bé cũng sẽ giống những đứa trẻ khác, vội chìa hai tay ra nhận lấy, rồi lại lắp bắp tiếng cảm ơn vụng về.

Nhưng sự thật lại hơi khác biệt, cô bé ấy vậy mà lại lắc đầu, giọng nói đầy kiên quyết:

– Mẹ cháu dặn không được nhận đồ của người lạ.

Ông có hơi ngơ ra một lúc, rồi lại bật cười nhẹ, cất viên kẹo trở lại túi. Trong lòng âm thầm cảm thán đứa trẻ này vừa dễ thương lại rất thông minh. Ông không khỏi có chút bồi hồi, xuýt xoa.

Ông nắm tay cô bé, cùng cô đi tìm kiếm ba mẹ. Trong lúc đi cũng dò hỏi các thứ, đại khái là thông tin liên lạc và số vé, nhưng cuối cùng, vẫn chỉ là đứa trẻ, chẳng thể nhớ được gì quá phức tạp.

Thấy không hỏi được gì, ông cũng im lặng mà dắt cô bé đi từ toa này sang toa khác. Càng đi, cảm giác không ổn vừa quên đó lại xuất hiện, lần này còn rõ ràng hơn trước.

Những toa tàu vẫn vắng lặng, không một bóng người, ngoài họ thì chẳng còn một ai khác, điều mà đáng lẽ không nên như vậy trên một phương tiện công cộng.

Tiếng bánh tàu lăn trên đường ray vang lên hòa làm một với tiếng bước chân của ông trong sự tĩnh mịch của đêm tối, càng khiến cho ông khó lòng không nghĩ nhiều.

Bỗng ông khựng lại, tim lệch đi một nhịp, cảm giác hoang mang xen lẫn sợ hãi dâng lên—gì vậy? sao chỉ có mỗi tiếng bước chân của mình? Còn của cô bé đâu?

Ý nghĩ chợt lóe lên này làm tim ông bắt đầu đập loạn xạ. Ông cúi xuống nhìn cô bé, hỏi với giọng có chút không tự nhiên:

– Cháu… thật sự không nhớ mình ở toa nào sao?

Một bầu không khí lạnh lẽo kỳ quái bao trùm lấy cả hai. Cô bé bắt đầu cười, tiếng cười be bé ban đầu dần thành tiếng cười lớn quái dị, kinh hãi đến mức khiến ai nghe cũng rợn người:

– Hahaha, chú ơi, cháu tìm thấy ba mẹ rồi!

Cô bé chỉ tay về toa kế bên. Trong ánh sáng mờ nhạt, ông loáng thoáng thấy những gương mặt be bét thứ chất lỏng màu đỏ chót úp sát vào cửa kính, những âm thanh ghê rợn từ hàm răng va vào nhau tạo ra những tiếng ríu rít không rõ lời, vọng ra từ phía bên kia.

Tất cả đủ để khiến cho một người bình thường bị ám ảnh đến cuối đời khi gặp phải.

Càng lúc tiếng thình thịch từ tim ông càng mạnh, nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm. Ông nhận ra đối diện là toa số 44, chính nơi mà ông đã rời khỏi lúc đầu.

Ông muốn bỏ chạy, nhưng tay ông bỗng bị xiết chặt bởi cô bé. Sức lực ấy dường như không nên là của một đứa trẻ bình thường đáng lẽ phải có.

Ngược lại, nó mạnh đến mức khiến ông cảm thấy như đang bị một lực lượng vô hình nào đó níu giữ lại, không cách nào thoát ra.

– Chú ơi, đi cùng cháu nhé! – Cô bé vừa cười vừa kéo ông vào toa bên kia.

Cứ vậy, tiếng la hét của người đàn ông dần chìm vào bóng tối, âm thanh gào khóc yếu ớt cuối cùng trong cơn tuyệt vọng bị át đi bởi tiếng ken két của bánh tàu ma sát với đường ray.

Sau tất cả, chỉ còn đoàn tàu tiếp tục lao đi trong màn đêm, và chẳng ai biết vị khách kế tiếp sẽ là ai.

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Có 1 bình luận