CƯỚP SLOT HỌC BỔNG – Chương 8

Đăng lúc 06:39 17/10/2024
716 · 0 · HẾT

← Trước Sau →
Ủng hộ và theo dõi tụi mình nha <33

Tất cả hành động của Hạ Phán tại hiện trường ghi hình chương trình trực tiếp cũng được cư dân mạng nhiệt tình đăng tải lên mạng, phát tán khắp nơi, các trang thông tin đưa tin ầm ĩ, không một ai chê náo nhiệt nhào vào hóng hớt.

Những người trong cuộc bắt đầu tung tin, kể lại đủ thứ chuyện Hạ Phán làm ở trường. Chẳng hạn như ăn cắp đồ của người khác, vu khống hãm hại người khác, gian lận trong kỳ thi, đạo văn, bạo lực học đường…

Cư dân mạng vô cùng phẫn nộ: “Vậy là suốt thời gian qua gọi cô ta là ‘Harvard girl’, kết quả chúng ta lại gọi nhầm người? Lâm Đào mới là ‘Harvard girl’ thực sự?”

“Hạ Phán mặt dày mày quá mức rồi đấy! Đạo văn bài luận của bạn cùng phòng lại còn đổ thừa ngược lại, vừa ăn cắp vừa la làng, cô ta có nghĩ đến việc cái mũ này đội lên đầu thì sẽ hủy hoại bạn cùng phòng của cô ta không?! Cả đời cũng không ngóc lên dậy nổi!”

“Con chó đạo văn chết mẹ đi, chuyện của Địch Thiên Lâm mới qua có mấy năm, lại xuất hiện thêm một Hạ Phán sao rõ ràng đạo văn ăn cắp thành quả của người khác lại có thể mặt dày mày dạn, dương dương tự đắc, quang minh chính đại một cách đương nhiên như vậy chứ?”

“Khốn nạn thật, con điế/m thúi!”

Hạ Phán trong chốc lát trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Cô ta ở trường thậm chí không dám ra khỏi cửa phòng kí túc xá, mỗi lần ra ngoài đều quấn kín mít, sợ bị người ta chỉ trỏ.

Chỉ là không ngờ, cú đẩy của Hạ Phán lại khiến Thịnh Quả trở thành người thực vật. Cha mẹ Thịnh Quả đến bệnh viện, đau khổ tuyệt vọng, tức giận chất vấn Hạ Phán ở đâu.

Họ tìm đến trường, chặn Hạ Phán đang tan học, người được che chắn kín mít, một cái tát “bốp” khiến Hạ Phán ngã xuống đất. Mẹ Thịnh Quả đạp một cú vào bụng Hạ Phán: “Chính vì mày mà con gái tao mới thành người thực vật!”

“Cũng vì mày, con gái tao mới không vào được Oxford!”

“Đều là tại con đàn bà đê tiện là mày, là mày đã hủy hoại cả đời con tao”

Hạ Phán quỳ trên mặt đất ôm bụng cầu xin tha thứ nhưng cha Thịnh Quả không buông tha cô ta, túm lấy tóc cô ta, dộng mạnh đầu cô ta xuống đất: “Con gái tao đã thành người thực vật, thế thì mày cũng đừng hòng sống yên!”

Ông ta điên cuồng túm lấy đầu Hạ Phán dộng xuống nền đất đá đến khi Hạ Phán đã hấp hối, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, được người đi đường đưa đến bệnh viện. Sau khi tỉnh lại, cô ả bị rối loạn trí nhớ, thần trí không rõ ràng.

Cô ả ngơ ngác nằm trên giường bệnh: “Sao tôi lại ở đây?”

“Tôi không phải đang ở Harvard sao?”

“Tôi nhớ là tôi đã nhận được thư mời nhập học của Harvard, đúng rồi, tôi đã nhận được thư mời nhập học của Harvard …”

Cô ả quay người xuống giường, đi thẳng về phía cửa sổ của giường bệnh: “Đúng rồi, tôi phải đến Harvard, tôi phải đến Harvard …”

“Harvard ơi tôi đến đây rồi, Harvard ơi tôi đến đây rồi…”

Cô ả cứ thế trèo ra cửa sổ, nhảy thẳng xuống.

Rồi chết dưới thảm cỏ tầng dưới của khu nhà bệnh viện.

Trước khi chết vẫn cứ lẩm bẩm: “Tôi phải vào Harvard, tôi phải vào Harvard …”

15.

Sau khi được nhà trường phỏng vấn , tôi mới biết kiếp này, n Tình cuối cùng cũng đã nhận được thư mời của Oxford.

Khi cùng cô ấy đi dạo trong trường, tôi hỏi: “Cậu biết Thịnh Quả đạo văn bài luận du học của cậu từ khi nào vậy?”

Trong ấn tượng của tôi, n Tình luôn là kiểu lớp trưởng chỉ chăm chăm vào học hành, uể oải, khô khan. Nhưng lúc này đây, trong mắt cô ấy rõ ràng đang lấp lánh những ánh sáng nhỏ li ti.

Cô ấy tinh nghịch cười: “Tôi biết từ trước khi cô ta định đạo văn rồi.”

“Tôi đã thay thế bài luận mà cô ta định đạo của tôi bằng bài luận của người trước đây từng bị các trường đại học lớn từ chối vì đạo văn.”

“Cho nên, dù bài luận của hai người họ không bị phát hiện có sự trùng hợp cao nhưng vì bài luận của họ và tiền lệ tiêu cực có sự trùng hợp lớn nên sẽ thu hút sự chú ý của hội đồng nhà trường.”

“Tôi nghĩ đó cũng là lý do tại sao Harvard và Oxford có thể nhanh chóng khẳng định họ đạo văn.”

Tôi nhớ lại, trong email từ chối của Harvard, không hề dùng từ ngữ như “nghi ngờ”: “đang nghi ngờ”, mà là khẳng định chắc chắn Hạ Phán và Thịnh Quả đạo văn lẫn nhau.

Hóa ra là do n Tình đã chuẩn bị sẵn một tay.

Tôi cười: “Cậu thông minh thật.”

Cô ấy nhướng mày: “Nếu tôi nói tôi sống lại thì cậu có tin không?”

Tôi sững sờ trong chốc lát rồi mỉm cười thấu hiểu với cô ấy:

“Tin.”

Sao lại không tin được chứ? Bởi vì dù sao tôi cũng sống lại mà.

Kiếp trước sự bất công của chúng tôi có nặng nề đến nhường nào thì kiếp này, lưng chúng tôi vẫn sẽ thẳng thắn mà sống, và còn sẽ hoàn trả toàn bộ những món nợ gấp bội!

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Không có bình luận.
-->