CÁ KOI MAY MẮN – PHẦN 11

Đăng lúc 21:30 15/09/2024
1.6K · 1 · HẾT

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

25.

Vài ngày sau.

Khi tôi còn đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn từ dưới lầu.

Tôi xuống lầu, thấy Tiêu Nam Sơn tức giận, như một con sư tử hung dữ.

Còn Đường Dung, trên mặt đầy dấu tay, nhưng bà ta không bận tâm đến điều đó, cầu xin:

“Chồng à, em sai rồi, xin anh tha thứ cho em được không?”

Bị cắm sừng, còn nuôi con của người khác, đàn ông bình thường khó mà chịu đựng nổi.

Chưa kể đến, Tiêu Nam Sơn, một người đàn ông kiêu ngạo và độc tài như vậy.

Tiêu Nam Sơn đã đuổi cả mẹ con Đường Dung ra ngoài.

Ông ta ngồi đó, dáng vẻ cao lớn trở nên mệt mỏi rất nhiều, như thể bỗng chốc già đi hàng chục tuổi.

Giống như một con sư tử thua trận.

Tôi lại không cảm thấy thương hại cho ông ta.

Tất cả đều là lựa chọn của ông ta.

Chẳng bao lâu sau, tin tức Tiêu Nam Sơn và Đường Dung ly hôn đã lan ra.

Ông ta cũng cắt đứt quan hệ cha con với hai đứa trẻ.

Tập đoàn Tiêu thị hoàn toàn được giao cho Tiêu Trì Viễn.

Tôi nhìn trong video, thấy Tiêu Trì Viễn xuất hiện tại cuộc họp của Tập đoàn Tiêu thị với vẻ tự tin, nở một nụ cười.

26.

Vài ngày sau.

Khi tôi kéo vali ra khỏi biệt thự nhà họ Tiêu, vừa lúc gặp Tiêu Trì Viễn trở về sau chuyến đi.

Tiêu Trì Viễn mặc một bộ vest, tỏa ra khí chất của một người thành đạt, nhưng trên mặt lại hiện rõ sự mệt mỏi.

Tiêu Trì Viễn nhìn tôi, rồi nhìn vali của tôi, rõ ràng là ngạc nhiên.

“Chúc Tiểu Mãng, cô sắp đi đâu vậy?”

“Vận xui của anh đã được xua tan hoàn toàn, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên là phải đi rồi.”

Biểu cảm của Tiêu Trì Viễn dường như có chút thất vọng.

Tôi kéo vali, đi vòng qua anh, hướng ra ngoài.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, tôi quay đầu nhìn anh.

“À đúng rồi, còn một việc nữa.”

Ánh mắt Tiêu Trì Viễn sáng lên, đầy mong đợi.

“Phần thù lao còn lại nhớ chuyển vào tài khoản của tôi nhé.”

Khi tôi quay người, dường như thấy ánh mắt của Tiêu Trì Viễn trở nên u ám hơn một chút.

Tôi đã rời đi.

27.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, tôi đi chơi khắp nơi.

Hai tháng sau, tôi mới trở về nhà.

Khi đến cửa, lấy chìa khóa ra, vừa định mở cửa thì đột nhiên hai bóng dáng bị bao quanh bởi khí đen đột ngột lao ra.

Là Giang Trình và mẹ Giang Trình.

Cả hai đều rất tả tơi, ăn mặc rách rưới, mặt mày bầm dập.

Thực ra, trong thời gian này, Quách Hiểu Quân liên tục báo cáo tình hình của hai người này cho tôi.

Giang Trình lại gặp một tai nạn xe, gãy tay.

Không biết vì sao lại mê mẩn cờ bạc trực tuyến, đã thua hết nhà cửa, xe cộ, tiền tiết kiệm của gia đình.

Mẹ con họ lưu lạc đầu đường, sống bằng việc mẹ Giang Trình nhặt rác.

“Tiểu Mãng, là do dì có mắt àm không thấy Thái Sơn, bỏ qua Chúc đại sư, lại đi tìm cho Giang Trình một sao chổi! Dì sai rồi, xin con hãy tha thứ cho dì!”

Giang Trình cũng vội vàng nói:

“Tiểu Mãng, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, người anh vẫn luôn là em, chúng ta quay lại nhé!”

Tôi không biết nói gì:

“Các người nhìn tôi, có giống như một kẻ ngốc không?”

Tôi vừa định gọi điện thoại cho bảo vệ thì đã có hai bảo vệ chạy ra bắt Giang Trình và mẹ Giang Trình đi.

Đang tiếp tục mở cửa thì phía sau có tiếng bước chân vang lên.

Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi.

Tôi không vùng vẫy, vì hơi thở rất quen thuộc.

“Tiêu Trì Viễn, bảo vệ là do anh gọi đến sao?”

“Ừm.”

Giọng nói trầm thấp của Tiêu Trì Viễn vang lên, mang theo nỗi nhớ và tình cảm sâu sắc:

“Tiểu Mãng, cuối cùng em đã trở về. Đi theo anh về nhé, anh cho em sờ cơ bụng, được không?”

– HẾT –

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Có 1 bình luận