“Để em làm cho, cẩn thận bỏng đấy.”
Nước sôi từ nắp vung trào ra, anh vội vàng nhấc lên thì bị bỏng.
“A…” An Trục Khê đau đớn rụt tay lại.
Hàn Quân Trúc vội tắt bếp, nắm lấy tay anh.
Hàn Quân Trúc nhẹ nhàng thổi vào đầu ngón tay đỏ ửng của anh.
Trong một khoảnh khắc nào đó, An Trục Khê buột miệng: “Em hôn vào sẽ hết đau đấy.”
Không khí trong bếp bỗng chốc nóng lên.
An Trục Khê thầm mắng mình già mà còn dẻo miệng, nhưng Hàn Quân Trúc đã mỉm cười, hôn lên đầu ngón tay anh.
An Trục Khê vốn chỉ giỏi nói miệng, giờ bị hôn thật thì mặt đỏ bừng.
“Được rồi.” Anh không dám nhìn Hàn Quân Trúc, “Không đau nữa.”
Hàn Quân Trúc lại hôn lên môi anh.
Mặt An Trục Khê càng đỏ hơn.
“Anh còn đang nghĩ về chuyện lúc nãy à?” Hàn Quân Trúc hỏi.
Chuyện lúc nãy? Chuyện gì cơ? An Trục Khê có chút bất an.
Hàn Quân Trúc đưa tay đặt lên bụng anh.
An Trục Khê cảm thấy máu trong người như sôi lên.
Hàn Quân Trúc ghé vào tai anh thì thầm: “Của anh hết, muốn sờ thì cứ sờ.”
An Trục Khê: “!” Anh như bừng tỉnh!
Thì ra Hàn Quân Trúc bảo anh chờ là để cậu tắm rửa xong xuôi xong rồi sờ sờ như vậy sao?
Ừm…
Thật săn chắc.
An Trục Khê thật sự đã chạm vào… một chút.
Anh thề chỉ là chạm nhẹ thôi, dù sao cũng chỉ là tò mò mà.
Con người luôn tò mò về những thứ mình không có mà, hahaha (cười gượng)
Ba phút sau, An Trục Khê cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Mì của anh!”
Anh nấu mì cho Hàn Quân Trúc!
Anh vội vàng đưa tay ra kiểm tra tô mì.
Cũng may không sao, vì vừa rồi nhiệt độ không đủ, dù lửa đã tắt nhưng nước vẫn còn nóng, đun thêm chút nữa là có thể ăn được.
An Trục Khê đẩy Hàn Quân Trúc: “Em ra ngoài đi, để anh bưng mì cho.”
Hàn Quân Trúc không yên tâm: “Để em làm.”
An Trục Khê nói: “Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi, anh nấu mì rất ngon đấy!”
Hàn Quân Trúc cười: “Được rồi…”
Vừa định ra khỏi bếp, cậu chợt nhớ ra điều gì đó: “À… chào buổi sáng.”
Đã lâu không gặp, chào buổi sáng có hơi muộn.
Nhưng An Trục Khê cũng đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Hàn Quân Trúc lại hỏi: “Sau khi chào buổi sáng có nên có một nụ hôn chào buổi sáng không?”
An Trục Khê bật cười: “Chờ anh bưng mì ra đã.”
Hàn Quân Trúc: “Đó không phải là nụ hôn chào buổi sáng đâu.”
An Trục Khê thầm nghĩ, bây giờ không phải thì còn lúc nào nữa?
Nhưng hiếm khi thấy Hàn Quân Trúc vui vẻ như vậy, anh mềm lòng tiến đến hôn cậu.
Hôn xong mới nhớ ra… Hàn Quân Trúc vừa mới chạm vào môi anh sao?
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
Khi An Trục Khê bưng mì ra, tay chân anh có chút bủn rủn, trong lòng khá tuyệt vọng.
Đợi một lúc lâu, An Trục Khê than thở: “Lãng phí thời gian quá, chắc chắn không còn ngon như lúc trước nữa.”
Hàn Quân Trúc nói: “Vẫn ngon, ngon nhất trên đời.”
An Trục Khê nói: “Em chỉ dỗ dành anh thôi.” Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ và ngọt ngào.
Thực ra hai người đang ăn sáng mặt đối mặt, có ngon hay không cũng khó mà nhận ra.
Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mình yêu cũng đang nhìn mình, chỉ riêng điều này thôi đã khiến người ta muốn ăn mãi không thôi.
Ăn xong, hai người không lên lầu ngay, Hàn Quân Trúc hỏi: “Đi dạo không?”
An Trục Khê định nói trời lạnh lắm, nhưng nghĩ lại không khí bên ngoài bây giờ rất tốt, ăn xong đi dạo một chút cũng được.
“Được!”
Anh mặc áo khoác vào, hai người cùng nhau ra ngoài.
Họ đi cạnh nhau, rất gần nhưng không dám nắm tay.
Khi xung quanh không có ai, Hàn Quân Trúc nắm lấy tay anh, khóe môi An Trục Khê cong lên.
“Lạnh không?” Hàn Quân Trúc hỏi, tay anh hơi lạnh.
“Không lạnh.” An Trục Khê đáp, bởi vì tay Hàn Quân Trúc rất ấm.
Hàn Quân Trúc cũng mỉm cười.
Sau khi đi dạo về, An Trục Khê quyết định: sau này nhất định phải dậy sớm, đi dạo lúc sáng sớm thật tuyệt.
Nhắc mới nhớ, Tinh Điểu lười biếng đến mức bỏ lỡ một buổi sáng đẹp trời như vậy.
Thực tế, Tinh Điểu và Tử Phòng không hề lãng phí.
Buổi sáng sớm ở trong nhà còn có những việc tuyệt vời hơn để làm.
Bây giờ vẫn còn sớm, An Trục Khê đề nghị: “Đánh rank không?”
Hàn Quân Trúc nói: “Được.”
Họ cũng không lên lầu mà chọn ngồi xuống chiếc sofa êm ái ở sảnh tầng một. Ghế chơi game ở tầng trên quá xa cách, sofa ở đây tốt hơn nhiều. Dù sao cũng không còn ai thức, họ ngồi gần nhau một chút cũng chẳng sao.
Hai người ngồi sát cạnh, chỉ cần nghiêng đầu là có thể chạm môi nhau, thật là tiện lợi hết mức.
Chơi được vài tiếng, Mễ Lạc thức dậy, anh ngáp dài rồi đi xuống lầu. Vì quay lưng lại nên chỉ nhìn thấy phía sau đầu của hai người, anh lên tiếng: “Sớm vậy sao?”.
An Trục Khê giật mình ngồi thẳng dậy, Hàn Quân Trúc cũng vội vàng rút tay về.
Mễ Lạc không thèm nhìn họ: “Đói quá. Có gì ăn không?”. Nói rồi anh đi thẳng vào bếp.
An Trục Khê thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Hàn Quân Trúc, không khỏi bật cười.
Không phải cố tình giấu các đồng đội, chỉ là… Ừm… Chờ thêm chút nữa đi, dù sao cũng là chuyện yêu đương nội bộ, lại còn là hai chàng trai nữa.
An Trục Khê sợ ảnh hưởng quá lớn, mấy đứa nhỏ sẽ không thể tiêu hóa nổi.
Cuộc đua King of Glory City sắp kết thúc. Bốn đội mạnh nhất đã lộ diện, chặng đường phía trước toàn là thử thách cam go.
Chiến thắng trong trận bán kết đồng nghĩa với một suất tham dự vòng loại KPL. Sau đó, trận chung kết tranh ngôi vô địch và á quân sẽ không còn quá căng thẳng nữa. Dù vậy, tất nhiên giành chức vô địch vẫn là điều tuyệt vời.
Vì thế, trận tứ kết vào tuần tới đặc biệt quan trọng. Nếu thua, mọi nỗ lực trước đó sẽ đổ sông đổ biển.
Sau khi có kết quả bốc thăm, An Trục Khê cau mày: “Đội này…”
Lý Hồng Vĩ nói: “Là họ à.”
Đối thủ của họ có tên là IN, một cái tên khá bình thường, lấy từ chữ “innovation” trong tiếng Anh.
Mặc dù các câu lạc bộ thể thao điện tử có lợi nhuận cao hơn những năm trước nhưng xét cho cùng thì đây vẫn là một hoạt động kinh doanh rất khó thu được nhiều tiền.
Nhưng có những lợi ích to lớn ẩn chứa trong toàn bộ giới thể thao điện tử và luôn có những doanh nhân có thể tìm thấy giá trị trong đó và kiếm được lợi nhuận.
Đội IN này là một trong những đội giỏi nhất.
Họ không có đội KPL của riêng mình nhưng họ được gọi là “Học viện Quân sự Hoàng Phố” của KPL.
Họ đã đào tạo ra vô số tài năng, những người cuối cùng đã tỏa sáng trong nhiều đội KPL khác nhau và trở thành những tuyển thủ ngôi sao hàng đầu.
Đọc thêm: Ta phong thần trong trò chơi vô hạn
Đọc thêm: Đam Mỹ – Không cần sợ, chỉ việc chiến
Bình Luận Mới
Tường Vi · 20 phút trước
Trong Phu Nhân Muốn Đồng Giường Hay Đồng Huyệt? – Chương 11
truyện dth:-)
Liberosis Petrichor · 8 giờ trước
Trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ – Chương 9
không trách Thẩm Mạn, những gì Kiều Uyển hại Thẩm gia còn đáng sợ hơn
Liberosis Petrichor · 8 giờ trước
Trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ – Chương 8
Chi Viễn cứu Thẩm Mạn tiếp
Liberosis Petrichor · 8 giờ trước
Trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ – Chương 7
mong bà sớm nhận ra bộ mặt của Kiều Uyển
Liberosis Petrichor · 8 giờ trước
Trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ – Chương 6
nhỏ kia tâm cơ mong nhanh gặp báo ứng kiếp trước
Liberosis Petrichor · 8 giờ trước
Trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ – Chương 5
sao nhỏ Kiều Uyển như âm hồn khó tan thế
Liberosis Petrichor · 8 giờ trước
Trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ – Chương 4
nghi nhỏ Kiều Uyển không chịu kết quả này quá
Liberosis Petrichor · 8 giờ trước
Trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ – Chương 3
chờ báo ứng Kiều gia
Liberosis Petrichor · 8 giờ trước
Trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ – Chương 2
Tống Chi Viễn là nam chính nhỉ
Liberosis Petrichor · 9 giờ trước
Trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ – Chương 1
2 người cùng tái sinh đấu lại thoi
Liberosis Petrichor · 8 giờ trước
(8)
truyện tạm ổn, cái kết xứng đáng với Kiều Uyển.
—— trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ
Tô Nhật Anh · 29/09/2024
(10)
Truyện hay lắm nè, mọi người dô đọc ủng hộ tụi mình nha
—— trong Vả Mặt Cô Vợ Giả Mạo Và Mẹ Chồng Trọng Nam Khinh Nữ
Tô Nhật Anh · 27/09/2024
(10)
Truyện này vả mặt siêu hay 10 điểm luôn. Mọi người đọc ủng hộ bé...
—— trong Vả Mặt Bà Mẹ Nịnh Bợ Và Cô Giáo Ham Vật Chất
Hiền Nguyễn · 04/09/2024
(10)
truyện hay lắm, khi nào có phần mới vậy mn??
—— trong Hoàng Thượng đích thị là mồi nhắm của ta!