Khứ Hồi – Chương 2: Đây là đâu? (Rough draft)

Đăng lúc 12:26 19/08/2024
6 · 1

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

– Em là quỷ sai sao?

Phan Bích Nguyệt vốn là một người rất thích trẻ con, và khi nhìn thấy đứa bé đáng yêu trước mặt, cô cảm thấy lòng mình bỗng trở nên nhẹ nhõm.

Không phải sự chai sạn cảm xúc khi nãy mà là một cảm giác bình yên thật sự, như cơn gió nhẹ thoảng qua lúc chiều thu, mang đến cho cô một chút thoải mái giữa những cảm xúc hỗn loạn, rối bời.

Cô vẫn nghe rõ câu “cung nghênh điện chủ,” nhưng trong lòng không khỏi có phần khó tin. Chẳng lẽ sau khi chết, lại may mắn đến mức trở thành điện chủ?

Cô chống hai tay lên đầu gối, quan sát chăm chú như muốn nhìn ra gì đó từ mặt bé. Có vẻ hiểu ý, bé cũng nhìn lại, chấp hai tay lên cao hơn:
– Cung nghênh điện chủ quay về!

– Hah, Phan Bích Nguyệt khẽ cười một nụ cười cảm thán. Cô xưa nay luôn nghĩ mình may mắn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng giờ đây thật sự khó để có thể đổ lỗi cho nó nữa rồi.

Tuy đoản mệnh, nhưng vừa lìa đời liền được một cô bé đáng yêu nói rằng mình là điện chủ gì đó.

Ngạc nhiên? Có chứ. Nhưng khi có quá nhiều chuyện kì lạ cứ ập đến một cách dồn dập, đến mức phá vỡ nhận thức thế này. Cô chỉ có thể bình thản chấp nhận.

– Vậy tôi cần làm gì?

Bé có chút không ngờ trước phản ứng bình thản ấy của cô, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Đáp:

– Dạ, trước tiên chủ nhân cần quay về điện ạ, nơi này rất nguy hiểm.

Phan Bích Nguyệt vừa định gật đầu đồng ý, đột nhiên, một luồng ánh sáng đỏ rực như máu không biết từ đâu xuất hiện xé toạc không gian, cuồng cuộn mà lao tới cô.

Biết rằng mối “nguy hiểm” mà mình vừa nhắc đã xuất hiện. Bé vừa nãy còn duy trì dán vẻ cung kính, bấy giờ liền ngay lập tức vung tay lên, tạo ra một luồng ánh sáng khác màu trắng, tựa như hàng ngàn vì sao kết lại, bao bọc lấy toàn bộ không gian xung quanh rồi biến mất.

Phan Bích Nguyệt sau cơn choáng vừa rồi một lần nữa bàng hoàng mở mắt. Sửng sốt nhìn quanh, cô thấy mình đứng giữa một đồng cỏ xanh mướt, rộng lớn như một tấm thảm mềm mại dưới nắng vàng rực rỡ.

Những ngọn cỏ khẽ lay động trong gió, tạo nên từng cơn gợn sóng xanh lấp lánh, xinh đẹp như những viên mã não lung linh đến diệu kỳ.

Chúng cứ thay nhau điểm xuyết cho những đám mây trắng bồng bềnh như chiếc thuyền nhỏ trôi nổi giữa biển trời mênh mông.

Ánh sáng vàng từ trên chiếu xuống hòa quyện với hương hoa dại nở rộ, tạo nên một khuôn cảnh đầy màu sắc nhưng lại hòa quyện vào nhau một cách hợp đến lạ lùng.

Cảnh vật này hoàn toàn trái ngược với trần nhà trắng xóa nhạt nhẽo và mùi thuốc sát trùng nồng nặc của bệnh viện mà Phan Bích Nguyệt đã phải gắn bó từ ngày này qua ngày khác.

Nét mặt cô lộ rõ sự bồi hồi lại pha chút bối rối, miệng không khỏi mấp mấy hướng sang đứa bé lúc này đang đứng bên cạnh mình:

– Đây… là đâu?

*Đang cập nhật thêm
Tác giả: Cá Muối

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Có 1 bình luận