Ngọn Lửa Hôn Nhân-Chương 7

Đăng lúc 11:24 19/08/2024
15 · 0

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

Vì vậy, dù biết rõ ngày mai Chu Trạch sẽ về Bắc Kinh, Thịnh Hạ vẫn nhắn tin cho Mộc Niên Hy, bảo cậu ấy sáng mai đến đón mình đi chơi ở thành phố.

Thậm chí cô còn giới thiệu Mộc Niên Hy trước mặt người nhà họ Chu, “Đây là bạn thân của cháu,ông nội Chu , anh ấy tên là Mộc Niên Hy, chúng cháu bằng tuổi nhau, lớn lên cùng nhau.”

Câu nói này, ai nghe cũng sẽ nghĩ cô đang giới thiệu bạn trai.

Chu Hướng Quốc và vợ Trần Tĩnh nghe xong thì đều thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là Trần Tĩnh, bà hoàn toàn thay đổi thái độ lạnh lùng mấy ngày trước, chủ động khen Thịnh Hạ và Mộc Niên Hy trước mặt ông cụ, “Bạn thân của Hạ Hạ thật đẹp trai, đứng cùng Hạ Hạ cứ như nam nữ chính trong phim thần tượng.”

Ông cụ vốn đã cảm thấy khó chịu, người cháu dâu mình nhắm trúng lại đi chơi thành phố với chàng trai khác.Hơn nữa, cha của Mộc Niên Hy, Mộc Xương Lạp, là nghệ nhân làm bút nổi tiếng ở Hồ Châu, một trong những người truyền thừa kỹ thuật làm bút lông. Mộc Niên Hy và Thịnh Hạ lại cùng tuổi, khi còn nhỏ suýt chút nữa đã định hôn ước. So với Mộc Niên Hy, cháu trai Chu Trạch nhà mình không có chút lợi thế nào.

“Đừng tưởng tôi không biết hai vợ chồng các ngươi đang nghĩ gì.” Ông chỉ vào con trai và con dâu mà nói: “Hai ngươi nghĩ rằng nhà Thịnh chỉ là nhà bán trà, không xứng với nhà ta, muốn học theo kiểu liên hôn quý tộc phương Tây, để Chu Trạch cưới một người giúp ích cho công việc kinh doanh của các ngươi .Giờ thì được như ý rồi, Hạ Hạ nhà người ta hoàn toàn không để mắt đến con trai bảo bối của các ngươi!”

“Hai ngươi đó! Lúc nào cũng muốn lấy hôn nhân của con trai mình làm chuyện hợp tác thương mại, rồi sẽ phải trả giá thôi!”

“Con dâu của Chu Nam bị hai con bức đi đấy! Chẳng lẽ không biết rút kinh nghiệm gì sao!”

Ông cụ càng nói càng giận, không muốn nói thêm gì nữa. Thịnh Hạ không thích Chu Trạch, ép buộc cũng chẳng ích gì, trong lòng không cam chịu nhưng cũng không thể ép buộc cô gái ấy cưới đứa cháu trai hư hỏng của mình.

Chu Trạch và anh trai Chu Nam nghe được những lời này của ông nội từ trong sân, liếc nhìn nhau.

“Mấy giờ đi?” Chu Nam tìm chuyện để nói.

“11 giờ.” Lúc này Chu Trạch chỉ nghĩ đến cảnh Thịnh Hạ cười tươi như hoa, khoác tay Mộc Niên Hy, giới thiệu anh ấy với mọi người.

Thật ra anh có thể cảm nhận được, Thịnh Hạ từng rung động với anh, nhưng sau khi cân nhắc, cô đã từ bỏ một con ngựa hoang như anh. Cô gái này bề ngoài có vẻ đơn thuần ngây thơ, nhưng thực ra lại rất tỉnh táo.Biết rằng không có kết quả, cô nhanh chóng thu lại tình cảm, không muốn dính líu quá nhiều với anh.

Thậm chí để cắt đứt ý định gán ghép của ông nội, không muốn anh rơi vào tình thế khó xử, cô đã chủ động gọi Mộc Niên Hy đến để diễn một vở kịch.

Ngày đầu tiên quen nhau, anh từng nói với cô: “Em phải học cách từ chối.”

Chỉ mới mấy ngày, cô đã thật sự học được “từ chối”.

Học còn khá nhanh.

Nhanh đến mức anh cũng có phần không kịp trở tay.

10 giờ rưỡi, Triệu Hoài An và Lương Kinh Vũ đến, Nhậm Thành cũng đến để tiễn họ.

Hạ Linh và Thịnh Minh Sơn đặt rất nhiều trà vào cốp xe của Chu Trạch, chỉ để những hộp trà cao cấp vào chiếc Audi A8 của Triệu Hoài An, còn bảo với Triệu Hoài An rằng nếu thích uống thì sẽ gửi thêm sau.

Ông chồng Thịnh Minh Sơn lẩm bẩm: “Ngày mai Hạ Hạ cũng về Bắc Kinh, ngồi xe của Chu Trạch về cùng thì tốt hơn, trên đường cũng có người đi cùng.”

Triệu Hoài An đóng cốp xe lại, quay lại nói với họ: “Đúng thế, dì Hạ, chúng cháu đi hai xe, trên xe đều có chỗ, cũng không thiếu một ngày để Hạ Hạ ở lại.”

Trong số họ, Hạ Linh có ấn tượng tốt nhất với Triệu Hoài An. Tối hôm đó, anh cùng Chu Trạch đến tiễn Thịnh Hạ, trò chuyện ngắn gọn, chỉ đề cập rằng anh làm việc ở ngân hàng và sống ở khu Hải Điến. Khí chất thanh lịch của anh cho thấy anh không xuất thân từ gia đình bình thường. Sau khi hỏi thăm, bà mới biết cha mẹ anh đều là giáo sư đại học.

So với một con ngựa hoang như Chu Trạch, bà vẫn thích một thanh niên tài năng như Triệu Hoài An hơn.

“Để dì gọi điện thoại hỏi Hạ Hạ xem sao.” Hạ Linh bấm số Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ từ chối về Bắc Kinh cùng Chu Trạch, nói rằng đã hẹn gặp bạn học vào buổi tối.

Hạ Linh tìm đến WeChat của Thịnh Hạ, gọi Triệu Hoài An sang một bên: “Tiểu Triệu, cháu thêm WeChat của Hạ Hạ giúp dì, cháu nói với con bé giúp dì .”

Cách biệt đối xử như vậy, đã tặng trà lại còn thêm WeChat, đừng nói Chu Trạch, ngay cả Lương Kinh Vũ và Nhậm Thành cũng nhận ra Hạ Linh đã nhắm Triệu Hoài An, muốn gán ghép anh với con gái nhà mình.

Lương Kinh Vũ, không tinh ý, khi vào sân lấy hành lý còn hỏi Chu Trạch: “Cậu có WeChat của Thịnh Hạ không?”

Câu nói này đã đâm trúng vào tâm can của Chu Trạch.

Đừng nói WeChat, đến số điện thoại của Thịnh Hạ anh còn chưa có, anh chỉ có thông tin liên lạc của Thịnh Minh Sơn.

“Haha, Chu Trạch, cậu cũng có ngày bị cô gái từ chối nhỉ!” Lương Kinh Vũ cười phá lên, không quên chế giễu: “Mẹ của Thịnh Hạ đã để ý Triệu Hoài An rồi, bảo anh ấy thêm WeChat của Thịnh Hạ, nếu họ mà thành đôi, cậu cũng coi như là nửa mai mối.”

Mai mối cái gì chứ, anh không có hứng thú lo chuyện tình cảm của người khác. Anh xách vali ra ngoài, nghe thấy Triệu Hoài An đang gọi điện thoại cho Thịnh Hạ, “Hai xe, Chu Trạch lái một xe, tôi lái một xe.”

“Ừ, đi muộn chút cũng không sao.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Triệu Hoài An nói với Hạ Linh: “Chốc nữa Hạ Hạ sẽ về và đi cùng chúng ta, chúng ta có thể đi sau bữa trưa cũng được.”

Chu Trạch nghe xong, nghĩ rằng Hạ Linh cũng khá biết nhìn người, chọn được Triệu Hoài An đáng tin cậy nhất, nếu anh ấy lái xe về, chắc chắn không yên tâm để Thịnh Hạ ngồi xe của mình.

Khoảng một giờ sau, Thịnh Hạ trở về, lên lầu thu xếp hành lý.Hành lý của cô không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo để thay.

Bà nội lên lầu tìm cô trò chuyện, mấy ngày nay bà luôn muốn nói chuyện với cô về Chu Trạch.

“Bố cháu là Bố cháu, mẹ cháu là mẹ cháu, cháu phải là chính mình trước tiên.” Với tư cách là người từng trải, bà nội nói với cô đầy ẩn ý: “Hạ Hạ, cháu phải đi theo tiếng gọi con tim, đừng quan tâm người khác nghĩ gì, giày là để mang vào chân cháu, chỉ có cháu mới biết nó có thoải mái hay không.”

“Cháu biết rồi bà nội.” Thịnh Hạ đóng vali lại, bỏ dây sạc điện thoại vào túi, “Bà yên tâm đi, chuyện hôn nhân cháu sẽ không chấp nhận điều gì miễn cưỡng đâu, người cháu không thích, ai khuyên cháu cũng không được.Còn nếu cháu thật sự thích, dù mẹ có ngăn cản cháu cũng sẽ cắn răng bước tới.”

“Cháu nghĩ được như vậy, bà nội yên tâm rồi.” Bà lấy từ túi ra một thẻ ngân hàng, đưa cho cô, “Mật khẩu là ngày sinh của cháu, khi đến Bắc Kinh, nhớ mua nhiều quà Tết cho ông bà ngoại giúp bà.”

“Cháu có tiền mà bà nội.”

“Cháu có tiền là của cháu, cái này là của bà cho cháu, cầm lấy.”

“Cảm ơn bà nội.” Thịnh Hạ bước tới ôm người bà yêu quý nhất, nghĩ đến việc sau bữa trưa phải đi, lòng không khỏi bồi hồi, “Vài năm nữa cháu sẽ về bà nội, lúc đó ngày nào cháu cũng sẽ ở với bà trong vườn trà, không đi đâu nữa.”

“Khi còn trẻ, cháu nên đi nhiều nơi bên ngoài, đừng cứ nghĩ về việc trở về.” Bà nội nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đôi mắt tràn đầy khát vọng, “Nếu bà nội được sinh ra ở thời đại của cháu, bà chắc chắn sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.”

“Vậy để cháu đưa bà đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Một khi hạt giống của ước mơ đã được gieo, nó sẽ bén rễ trong lòng.

Thịnh Hạ rất hiểu bà nội đã hy sinh những gì cho gia đình này. Chưa đầy 30 tuổi đã góa chồng, một mình nuôi con khôn lớn, trong thời đại ấy, một góa phụ nuôi con phải chịu đựng không ít lời đàm tiếu trong làng, cô không thể tưởng tượng được bà nội đã vượt qua như thế nào, nếu là cô, chắc chắn không có dũng khí như bà.

Nghĩ đến ánh mắt ông nội nhìn bà nội vào đêm đó, sống trong thời đại ấy, chắc chắn có nhiều nuối tiếc bị thời gian che lấp.

Sau khi bà nội xuống lầu, Hạ Linh lại lên lầu.

Thịnh Hạ biết mẹ muốn nói gì, chẳng qua là khen Triệu Hoài An, bảo cô nên tiếp xúc nhiều hơn với Triệu Hoài An, đừng gần gũi quá với Chu Trạch.

Như dự đoán, Hạ Linh đã khen Triệu Hoài An không ngớt lời.

Cô nghĩ rằng chuyện này còn chưa đâu vào đâu, cô và Triệu Hoài An cũng là thông qua Chu Trạch mà quen biết, đâu có thân thiết gì, có gì đáng để gán ghép chứ?

Sau bữa trưa, Thịnh Hạ đặt vali vào cốp xe của Triệu Hoài An, người nhà họ Chu và người nhà họ Thịnh đều ra tiễn họ. Thấy cô không chọn xe của Chu Trạch, ông nội Chu thở dài liên tục, nghĩ rằng chắc chắn là không còn cơ hội nữa.

Chia tay luôn khiến người ta buồn bã, Hạ Linh và bà nội đều rơm rớm nước mắt, mắt Thịnh Hạ cũng đong đầy nước. Cô lên xe, lau nước mắt, hạ cửa kính xe xuống vẫy tay tạm biệt họ.

Con trai và con gái khác nhau, bên nhà họ Chu không buồn bã đến vậy, thêm nữa, hai cậu con trai thường xuyên đi công tác, bay đến các quốc gia khác nhau, họ đã quen với điều đó.

Ông nội Chu đi tới nói với Thịnh Hạ: “Đến Bắc Kinh rồi thì thường xuyên liên lạc với Chu Trạch, vài tháng nữa ông sẽ đưa bà nội của cháu đến Bắc Kinh thăm hai đứa.”

Thịnh Hạ lau nước mắt, gật đầu.

Chu Trạch đã nhận ra từ lâu, cô sống trong một gia đình đầy tình yêu thương, nhà cô có một xưởng trà, sở hữu vài ngọn núi trồng trà, ở Hồ Châu cũng được coi là khá giả. Là con gái duy nhất, có hộ khẩu Bắc Kinh, nhà ông ngoại cũng sắp giải tỏa, hoàn toàn không thiếu tiền, không cần phải đi nơi khác để kiếm sống. Anh nhớ lại mấy hôm trước Hạ Linh nói: cũng không biết cô ấy nghĩ gì, cứ nhất quyết muốn ra ngoài trải nghiệm, khi mệt mỏi sẽ biết trở về.

Đôi khi anh nghĩ rằng, trong một số khía cạnh, Thịnh Hạ thực ra giống anh, cô gái này bề ngoài ngoan hiền, nhưng thực chất lại rất hoang dã. Lương Kinh Vũ, một kẻ láu cá như vậy đến bắt chuyện mà còn bị cô dọa cho sợ, không phải là con thỏ trắng dễ bị người nhà kiểm soát.

Cũng chính vì là người cùng loại, Chu Trạch mới nhìn thấu được cô.

Vì vậy, sau khi vào Bắc Kinh, anh không lưu số liên lạc của Thịnh Hạ, dặn Triệu Hoài An đưa cô đến Phong Đài, còn mình lái xe về phía Triều Dương để đón Lương Kinh Vũ.

Thật ra Chu Trạch cũng từng do dự, dù sao anh cũng không ghét Thịnh Hạ, thậm chí trong mấy ngày tiếp xúc trong dịp Tết, càng ngày anh càng thấy cô thú vị. Nhưng trực giác mạnh mẽ cho anh biết: không thể động vào cô gái này. Mối quan hệ giữa nhà họ Chu và nhà họ Thịnh không phải là chuyện có thể chơi đùa với tình cảm, đến lúc làm tổn thương Thịnh Hạ, cũng khó mà giải thích với ông nội.

Đã quen với cuộc sống tự do, anh lại không muốn bị ràng buộc bởi một người phụ nữ. Sau khi cân nhắc, anh quyết định dập tắt những suy nghĩ không đáng có.

Vì những gì Thịnh Hạ mong muốn, anh hoàn toàn không thể đáp ứng.

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Không có bình luận.