12
Ta đã đứng chờ bên bờ sông suốt một khoảng thời gian dài mà vẫn không thấy bóng dáng Hà Thiệu đâu.
Vì vậy, ta không nhịn được mà hỏi Lục Kiêu.
Lục Kiêu nghe xong, biểu cảm trên mặt có chút lạ lùng.
Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, rồi hỏi lại: “Nàng không nhớ Hà Thiệu là ai sao?”
Từ nửa năm trước bị thương trở về kinh thành, ta đã mất một đoạn ký ức, thường xuyên không nhớ được người.
“Nàng đã cứu hắn.” Đôi mắt Lục Kiêu hiện lên vẻ xa xăm, nhẹ nhàng kể.
Một năm trước, khi đang chinh chiến ở Nam Cảnh, ta đã cứu một nô lệ từ tay quân địch.
Hắn bị ngựa hoang kéo đi trăm dặm, khuôn mặt bị hủy hoại gần như hoàn toàn, toàn thân bẩn thỉu, còn đang hấp hối.
Sau này, hắn thường xuất hiện trong chiếc mặt nạ trắng.
Bởi vì mưu lược và năng lực đều thuộc hàng thượng thừa, cộng thêm làm việc cẩn trọng, tính toán không sai sót, lập tức được ta trọng dụng, giúp ta dẹp yên bảy thành liên tiếp.
Trở thành quân sư đắc lực nhất của ta.
Nửa năm trước, ta vì cứu hắn, đã bảy lần xông vào doanh trại quân địch, bị thương nặng.
“Sau đó thế nào?” Ta liên tục truy hỏi: “Hắn đi đâu rồi?”
“Hắn…” Lục Kiêu dừng lại, vẻ mặt lộ rõ sự do dự: “Hắn đang trên đường trở về kinh để trình báo.”
Ta lại nghi ngờ: “Hai người không đánh nhau sao?”
Hắn còn nghi ngờ hơn cả ta: “Tại sao chúng ta phải đánh nhau?”
Tất nhiên là vì hai người các ngươi chết cùng ngày!
“Vậy hắn khỏe không?” Đây là điều ta muốn xác nhận nhất.
“Hắn ư, rất khỏe.” Lục Kiêu dừng một lát, nói thêm: “Thoát chết trong gang tấc, còn gặp lại người mình yêu.”
“Vậy thì tốt!” Lúc này ta mới yên lòng.
Nhưng việc cấp bách nhất hiện giờ là phải chữa trị mắt cho Lục Kiêu.
Ta chỉ mang theo thuốc cầm máu cứu mạng, lập tức vội vàng dẫn hắn trở về phủ Công chúa.
Trong lúc ta không để ý, tên trên bảng công lược không biết đã thay đổi từ bao giờ.
Hai chữ “Lục Kiêu”, giờ đây sáng chói rực rỡ.
13
Khi vào phủ Công chúa, Bạch Liên Nhi đang ngồi vắt chân ăn điểm tâm.
Vừa thấy ta, nàng ấy lập tức vui vẻ chạy đến đón.
Nhưng khi nhìn thấy người sau lưng ta, nàng ấy lập tức quay đầu bỏ chạy ra ngoài.
Lục Kiêu bước lên một bước như tên, nắm lấy cổ áo sau gáy của nàng ấy và kéo lại bằng một tay.
Bạch Liên Nhi rụt cổ lại, trông như một con mèo nhỏ hư hỏng bị nắm giữ vận mệnh.
Mặt đầy vẻ không phục.
Lục Kiêu lạnh lùng mở miệng: “Trả lại đồ cho ta!”
“Đồ gì cơ? Ta không biết! Ta không quen ngươi!”
“Vẫn không thừa nhận.” Lục Hành có vẻ tức giận, bẻ quặt tay nàng ấy, đang định ép cung.
Ta vội vàng nói với Bạch Liên Nhi: “Đã trộm cái gì, còn không mau trả lại cho người ta!”
“Không phải chỉ là một tấm binh phù rách nát thôi sao, keo kiệt thế!”
Nàng ấy lẩm bẩm lấy ra và đưa cho ta.
“Thực ra là ta trộm cho ngươi đấy, tay nắm giữ đại quân, danh tiếng lẫy lừng, Hoàng thượng dù có muốn chèn ép ngươi cũng phải đắn đo chứ?”
Ta bất ngờ bật cười: “Mười vạn tinh binh đâu dễ gì mà điều động được.”
Nhưng khi nhận lấy và đưa cho Lục Kiêu, ta lại phát hiện đó không phải là binh phù.
Mà là cái túi thơm thêu đôi uyên ương mà trước đây ta đã thêu khi so tài với Tần Tự.
Bởi vì thêu quá xấu, ta đã ném đi ngay lập tức.
Không biết từ khi nào, nó lại đến tay Lục Kiêu.
Nhìn kỹ lại, sợi chỉ trên đó đã hơi bị xù lông, như thể thường được lấy ra lau chùi.
Bạch Liên Nhi vừa nghe thấy không phải là binh phù, liền lập tức nổi giận:
“Không phải là binh phù thì ngươi giữ kỹ thế làm gì! Ta đã phải mất cả tháng trời, khó khăn lắm mới trộm được!”
Ta cũng nghi hoặc nhìn Lục Kiêu.
Hắn gượng gạo quay đầu đi, nhìn trời nhìn đất nhìn đế giày, giả vờ như bản thân rất bận rộn.
Ta nhìn tai hắn đã đỏ bừng, không nhịn được cười.
Chợt phát hiện: “Ồ? Mắt chàng nhìn thấy rồi à?”
Hắn khẽ “ừ” một tiếng.
“Thế sao chàng không nói?”
Hại ta ngốc nghếch dẫn đường cho hắn suốt, đến cả một cọng rơm trên đường cũng nhắc nhở.
Mặt Lục Kiêu càng đỏ hơn, giọng nói cũng càng thấp dần: “Nàng nắm tay ta, ta không nỡ…”
“Ôi dồi ôi!” Bạch Liên Nhi cười tươi như dì già, cố ý hùa theo: “Không được thể hiện tình cảm như thế này đâu.”
14
Ta cũng cảm thấy hơi ngại, vô thức nắm chặt túi thơm.
Nhưng lại phát hiện bên trong cứng cứng.
Đổ ra xem.
“Ngọc tỷ nhỏ?”
Khi Tiên đế lên ngôi, cảm thấy Ngọc tỷ Hoàng đế quá nặng, nên đã ra lệnh cho người khắc một Ngọc tỷ nhỏ hơn.
Hằng ngày khi phê duyệt tấu chương hay ban hành chỉ dụ, đều dùng nó để đóng dấu.
Chỉ khi có những sự kiện quan trọng như lễ tế trời, tế tổ hay lập trữ quân mới dùng Ngọc tỷ lớn.
Lục Kiêu liếc nhìn xung quanh một vòng, ra hiệu cho ta cất kỹ nó.
“Đây là Tần Tự bảo ta mang cho nàng, phải để cùng với chiếc vòng ngọc.”
Hắn ngừng lại, rồi khẽ nói: “Nàng ấy nói, không muốn liên lụy đến nàng, nhưng chuyện sống chết liên quan đến cả gia tộc, thật sự không thể tin tưởng ai khác.”
Giữa ta và nàng ấy, nói gì đến chuyện liên lụy?
Dù rằng thường ngày chúng ta đều không vừa mắt nhau, ngày nào cũng tranh giành vị trí đứng đầu, chẳng ai chịu nhường ai.
Chỉ cần nàng ấy tiến cử một nữ quan, ta chắc chắn sẽ đề bạt một nữ tướng.
Nhưng nếu nàng ấy đào tạo một nữ chưởng quầy, ta nhất định sẽ bổ nhiệm một nữ tào trưởng…
Những năm qua, đủ loại chuyện lớn nhỏ như thế, cuối cùng cũng giúp cho các ngành nghề đều có chuyên gia nữ tử.
Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, nếu nàng ấy gặp chuyện gì, ta chắc chắn sẽ không chùn bước mà giúp đỡ!
Vừa lấy vòng ngọc ra từ trong ngực, Bạch Liên Nhi đã giật mình:
“Ngươi nói là chiếc vòng ngọc này à? Chiếc vòng ngọc này không phải của ngươi sao?”
“Không phải.”
Là Tần Tự trước khi đi Bắc Vực, đã dùng nó làm vật cược và thua ta.
Đó là lần đầu tiên nàng ấy thua ta.
Nàng ấy còn không yên tâm mà dặn dò ta nhiều lần, phải bảo quản kỹ lưỡng, sau này khi nàng ấy trở về triều, sẽ đích thân giành lại.
Ta nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Bạch Liên Nhi, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Tiêu đời rồi!”
Nàng ấy cuống cuồng đi vòng quanh: “Trước khi lâm chung, nương ta bảo ta giúp người giữ vòng ngọc đoạt ngôi, tìm được tỷ tỷ, nhưng ta đã nhầm người rồi!”
“Ngươi có thể đợi tỷ ấy trở về rồi giúp tỷ ấy, nhưng mà…” Ta dừng lại, cười tươi: “Kết quả cuối cùng ai thắng ai thua vẫn chưa chắc đâu, ngươi phải suy nghĩ kỹ lập trường, chọn đứng về phía tỷ ấy hay phía ta.”
“Nhưng chọn nhầm rồi cũng không sao. Nếu tỷ ấy lên ngôi, ta chắc chắn sẽ là Chủ soái. Nếu ta xưng đế, nàng ấy chắc chắn là Tể tướng. Đối với tất cả nữ tử trong thiên hạ mà nói, không khác nhau nhiều đâu.”
“Nàng ấy sẽ không trở về nữa.” Lục Kiêu nghiêm mặt đáp lại: “Nàng ấy…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Chung Linh bước vào với vẻ mặt hoảng hốt:
“Có chuyện lớn rồi, Công chúa! Hoàng thượng hạ chỉ để Tuyết Uyên quận chúa đi hòa thân!”
15
Lòng ta nóng như lửa đốt, lập tức ra lệnh cho người chuẩn bị ngựa để vào cung.
Vừa ra khỏi phủ, Tiết Duệ lại đứng đợi ở đó.
Vẻ mặt hắn ta đầy thần bí, trong mắt còn ẩn chứa sự phấn khích, như thể có bí mật gì sắp được tiết lộ.
“Diệu Diệu, ta sớm đã nói rồi, nàng sẽ là của ta.”
Bình Luận Mới
an · 2024-10-25 23:24:22
Trong Tình thân đến muộn – Chương 12
ôi cha mẹ là nơi che trở mưa nắng cho con, còn đằng này cha...
Tường Vi · 2024-10-20 08:10:28
Trong Chỉ Biết Nói Thật Thì Làm Sao Chứ – Chương 8
Truyện ảo ma nhg đọc mang tính ko đem não theo cx vui=)
Tường Vi · 2024-10-20 08:00:02
Trong Chỉ Biết Nói Thật Thì Làm Sao Chứ – Chương 2
[Meme 22]
Tường Vi · 2024-10-20 07:55:39
Trong Chỉ Biết Nói Thật Thì Làm Sao Chứ – Chương 1
Mạ ước có cái mồm như này trong một tiếng+))
Tường Vi · 2024-10-19 10:05:23
Trong Buông nam chính đó ra, để tôi đến! – Chương 5
tưởng đâu SE r chứ☺️
Tường Vi · 2024-10-19 09:27:20
Trong Bất Cẩn Thành Giải Dược Cho Sư Huynh Kiếm Tông – Chương 9
[Sticker 03]
Tường Vi · 2024-10-19 09:25:18
Trong Bất Cẩn Thành Giải Dược Cho Sư Huynh Kiếm Tông – Chương 8
[Sticker 02]
Tường Vi · 2024-10-19 09:21:06
Trong Bất Cẩn Thành Giải Dược Cho Sư Huynh Kiếm Tông – Chương 8
[Sticker 03]
· 2024-10-19 09:17:36
Trong Bất Cẩn Thành Giải Dược Cho Sư Huynh Kiếm Tông – Chương 5
Phong cách riêng biệt=))
Sury · 2024-10-19 06:44:56
Trong [Dịch] Các ngươi chọc nàng làm gì, tiểu sư muội có Thiên Đạo sủng – Chap 1
Truyện khá mới lạ, theo dõi để hóng chao mới. Cảm ơn dịch giả ❤️
Uyển Như · 13/10/2024
(10)
cảm động, tuy ngắn gọn nhưng vẫn đầy đủ cảm xúc
—— trong Cái Kết Của Kẻ Bội Tình
Uyển Như · 10/10/2024
(10)
truyện nhẹ nhàng, khúc sau có quay xe nhẹ, khá hay
—— trong Nam Chính Bị Tôi Dạy Thành Phản Diện Rồi!
Uyển Như · 10/10/2024
(10)
đúng như cái tên, tình thân không bằng tình thâm
—— trong TÌNH THÂN, KHÔNG BẰNG TÌNH THÂM
Uyển Như · 10/10/2024
(10)
truyện có ý nghĩa, kết cảm động lắm, nên đọc nha
—— trong Đóa Sơn Trà Từng Thuộc Về Tôi
Mave · 08/10/2024
(1)
Phải nhờ nam9 mới trả thù được, bản thân nu9 thì yếu đuối, không biết...
—— trong Mẹ Kế Mang Theo Thiên Kim Thật Trở Về
Thiết Mộc Lan · 05/10/2024
(10)
truyện hay, nhưng mà nội dung chưa đi sâu lắm
—— trong Âm thầm đọc suy nghĩ
Liberosis Petrichor · 04/10/2024
(8)
truyện tạm ổn, cái kết xứng đáng với Kiều Uyển.
—— trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ
Tô Nhật Anh · 29/09/2024
(10)
Truyện hay lắm nè, mọi người dô đọc ủng hộ tụi mình nha
—— trong Vả Mặt Cô Vợ Giả Mạo Và Mẹ Chồng Trọng Nam Khinh Nữ
Tô Nhật Anh · 27/09/2024
(10)
Truyện này vả mặt siêu hay 10 điểm luôn. Mọi người đọc ủng hộ bé...
—— trong Vả Mặt Bà Mẹ Nịnh Bợ Và Cô Giáo Ham Vật Chất
Hiền Nguyễn · 04/09/2024
(10)
truyện hay lắm, khi nào có phần mới vậy mn??
—— trong Hoàng Thượng đích thị là mồi nhắm của ta!