16
Trong mắt nhị điện hạ thoáng qua chút bất ngờ khó nhận thấy, dường như không ngờ ta lại ra tay kịp thời và phối hợp ăn ý đến vậy.
Hắn ta thu lại thần sắc, bước tới đỡ ta lên, giọng nói ôn hòa:
“Đứng lên rồi nói.”
Ta vốn nghĩ, phải mở kho lương thực và thuốc thang cho bách tính trước, sau khi cứu trợ thiên tai mới giải oan cho cha mẹ.
Nhưng hiện giờ, tình thế cấp bách, nếu không làm sáng tỏ chân tướng trước thiên hạ, kẻ gian sẽ lại mượn danh Định Vương phủ mà trốn thoát tội lỗi!
Ta nén nước mắt và cơn tức giận rồi kể lại toàn bộ sự việc mười hai năm trước.
Năm đó, khi cha ta đang trên đường về kinh trình báo đã cứu Định Vương giả đang lâm vào đường cùng.
Vì vẻ ngoài giống nhau, sở thích tương đồng, nên đã kết nghĩa huynh đệ.
Không ngờ ông ta lại là kẻ lòng lang dạ sói, lấy oán báo ơn, lợi dụng sự tin tưởng của cha ta mà đoạt lấy thân phận của ông, âm thầm ám sát ông tại núi Xà.
Sau đó, lại cấu kết với kẻ địch bên ngoài, phục kích giết chết mẫu thân ta, rồi đổi trắng thay đen, giả làm người sống sót duy nhất.
Dựa vào thân phận hậu duệ, ông ta lợi dụng điều này để lập công trạng, được bệ hạ thân phong, kế thừa tước vị Định Vương.
“Ta nói có đúng không?” Ta dùng ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào khuôn mặt hoảng loạn của Định Vương giả, gọi tên thật của ông ta: “Châu Dương!”
Sắc mặt ông ta thoáng sững lại một chốc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, dù chết vẫn không thừa nhận:
“Ngươi đang nói gì, bổn vương không hiểu, tùy tiện vu khống một hầu tước là tội chết đấy.”
“Kẻ đáng bị trừng trị là ngươi!” Hạ Chính Thần đứng nghiêm một bên, cuối cùng cũng không thể nhịn thêm nữa, đạp mạnh một cái vào khớp gối của ông ta, rồi dùng song đao kề vào gáy ông ta: “Ta mưu tính mười năm, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Thần sắc Tấn Vương cũng nghiêm nghị, quát lớn: “Châu Dương, ngươi có biết tội không?”
Châu Dương cúi người xuống đất bái lạy, vẫn cứng miệng: “Vi thần bị oan!”
“Ngươi tưởng rằng không có chứng cứ thì ta sẽ dễ dàng đánh rắn động cỏ sao?” Tấn Vương vừa dứt lời, thuộc hạ liền nhanh chóng hiểu ý, nhanh chóng đưa một xấp văn kiện tới.
Tấn Vương ném toàn bộ xuống trước mặt Châu Dương.
“Những lời khai và chứng cứ này, ngươi tự mình xem cho kĩ.”
“Châu trưởng của Sở châu đã bị xử tử, ngươi nghĩ ngươi thoát được sao?”
Định Vương ngẩn ra, sắc mặt tái nhợt ngay lập tức, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin nổi:
“Hắn, hắn sao có thể…”
Tấn Vương cười lạnh:
“Ngươi nghĩ rằng dựa vào vẻ ngoài tương tự, cố ý bắt chước thói quen của ông ấy, là có thể thật sự trở thành ông ấy sao? Giấy không gói được lửa, chim bay để lại dấu, nay chứng cứ đã rõ ràng, ngươi có còn gì để nói?”
Châu Dương mấp máy môi, hồi lâu sau, ánh mắt hắn tối sầm, như đã hạ quyết tâm nào đó, liều lĩnh nói:
“Ngươi không thể động vào ta, ta đã trấn giữ Bắc Vực hơn mười năm, là chủ của toàn bộ vùng này, ngoài ta ra, không có người thứ hai có thể kiểm soát nơi đây.”
“Vậy sao?” Tấn Vương như nghe thấy chuyện cười nào đó, ánh mắt nhìn về phía ta: “Tịnh Khí, ngươi nghĩ sao?”
Ta còn chưa kịp mở miệng, thì vị đại đương gia bang muối thẳng thắn và ăn nói nhanh nhẹn đứng bên cạnh đã nhanh chóng lên tiếng:
“Ở chín tỉnh mười sáu châu Bắc Vực, đương nhiên Đại quận chúa vẫn là người có tiếng nói!”
Hắn ta lớn tiếng hỏi hạ nhân bên dưới: “Các huynh đệ tỷ muội thấy có đúng không?”
“Đúng! Đúng!” Một lời hô trăm lời đáp: “Đại quận chúa uy vũ!”
17
Châu Dương biết mình đã hết đường lui, cuối cùng thở dài một tiếng, im lặng hồi lâu, rồi quay sang nhìn ta: “Ngươi biết từ khi nào?”
“Ba năm trước.”
Ta nhìn lại ông ta, ánh mắt như lửa, không hề tránh né:
“Diêu Nguyệt Minh cũng do ta tìm được, nàng ta tìm đến Định Vương phủ cũng là do ta sắp đặt.”
Ông ta sẽ không bao giờ hiểu được, lúc đầu vì không muốn họ đau lòng, ta đã âm thầm thay họ tìm kiếm nữ nhi ruột.
Cuối cùng lại điều tra ra được, ông ta chính là kẻ thù không đội trời chung của ta, khi đó cảm giác như trời đất sụp đổ, đau lòng tột độ.
“Ta nên biết từ lâu! Nên biết từ lâu rồi!” Ông ta run rẩy đôi môi, che mặt mà khóc: “Ta không muốn, ta thật sự không muốn, ta thật sự đã từng yêu nàng ấy.”
“Yêu bà ấy?” Ta tưởng đâu đang nghe được một trò cười lớn: “Yêu bà ấy mà lại hại phu quân bà ấy, cướp công lao của bà ấy, đối xử lạnh nhạt với nữ nhi của bà ấy? Ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa!”
Ông ta run rẩy, khóc càng dữ dội hơn, hồi lâu, đột nhiên hét lớn: “Nàng ấy đáng đời!”
Trên gương mặt ông ta tràn đầy lửa giận căm hờn: “Rõ ràng ta bắt chước giống như vậy, nhưng nàng ấy vẫn không thích ta. Ta đã nguyện làm kẻ thế thân, chỉ mong nàng ấy thương hại ta một chút. Nàng ấy lại lòng dạ sắt đá, đẩy ta ra xa ngàn dặm, còn muốn ta dồn tâm trí vào chính sự, kiến công lập nghiệp, đối xử tốt với vợ con.”
“Vậy nên ta bèn cướp công lao của nàng ấy, xem trong mắt nàng ấy có thể có ta hay không!”
“Ta vốn không định giết nàng ấy! Ta chỉ muốn nàng ấy hiểu tình cảm của ta đối với nàng ấy, trong lúc nguy nan, anh hùng cứu mỹ nhân, nàng ấy cũng nên để mắt đến ta chút ít chứ?”
“Nhưng từ sau vụ án Đại Trưởng công chúa, bệ hạ kiêng kị nữ quan và nữ tướng, không dung nạp nàng ấy, ta không còn lựa chọn nào khác.”
“Vẫn còn cãi chày cãi cối!” Ta giận đến không chịu nổi, rút bội kiếm của thị vệ bên cạnh, chỉ thẳng vào cổ ông ta: “Rõ ràng là ngươi cố ý tiếp cận cha ta, hại chết mẹ ta, hôm nay ta sẽ giết chết ngươi!”
“Bây giờ dù ngươi có giết ta, họ cũng không thể trở về được.”
Ông ta cúi đầu quỳ xuống trước Tấn Vương: “Vi thần tự biết tội lỗi nặng nề, nhưng vợ con già trẻ đều không biết gì, bọn họ vô tội, xin điện hạ khai ân, tha cho họ một con đường sống.”
Tha cho họ một con đường sống, vậy ai sẽ tha cho người thân và bằng hữu của ta?
Ta bước đến trước mặt hắn, giọng nói dù thấp nhưng như đâm thấu tâm can:
“Ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng đây là nữ nhi của ngươi đấy chứ?”
Ông ta đột ngột ngẩn ra, gương mặt như tro tàn cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt: “Ngươi có ý gì?”
Ta cười lạnh lùng:
“Ta đã nói từ lâu rồi, tất cả đều là do một tay ta sắp đặt.”
“Không thể nào! Con bé chính là nữ nhi của ta!” Ông ta kéo tay Diêu Nguyệt Minh lại, chỉ vào vết bớt trên cổ tay nói: “Cái này không thể nào sai được!”
Diêu Nguyệt Minh lại đột nhiên cười lên, miệng đầy máu mà la hét:
“Ta mới không phải là nữ nhi của ngươi! Nữ nhi của ngươi đã chết từ lâu rồi!”
“Ai bảo nàng ta lo chuyện bao đồng, luôn cản trở ta trong cơ thể, nàng ta đáng đời! Nàng ta đáng đời, hahaha!”
“Hệ thống! Giết bọn họ đi! Giết hết bọn họ đi!”
Định Vương lặng người một lát, cuối cùng hiểu ra mọi chuyện, đột nhiên ngã xuống ghế, dường như già đi mười tuổi trong chốc lát.
Ông ta ngồi bất động một lúc lâu, rồi đột ngột ngẩng đầu nhìn Diêu Nguyệt Minh đang phát điên, bất ngờ cướp lấy thanh kiếm của thị vệ, đâm một nhát vào cơ thể nàng ta.
Ánh mắt Diêu Nguyệt Minh đầy vẻ không thể tin nổi, chưa kịp vùng vẫy, đã tắt thở.
Tay Châu Dương run rẩy dữ dội, nước mắt chảy dài, liên tục lẩm bẩm:
“Nữ nhi ngoan, cha xin lỗi con, cha đã trả thù cho con rồi!”
Bình Luận Mới
an · 2024-10-25 23:24:22
Trong Tình thân đến muộn – Chương 12
ôi cha mẹ là nơi che trở mưa nắng cho con, còn đằng này cha...
Tường Vi · 2024-10-20 08:10:28
Trong Chỉ Biết Nói Thật Thì Làm Sao Chứ – Chương 8
Truyện ảo ma nhg đọc mang tính ko đem não theo cx vui=)
Tường Vi · 2024-10-20 08:00:02
Trong Chỉ Biết Nói Thật Thì Làm Sao Chứ – Chương 2
[Meme 22]
Tường Vi · 2024-10-20 07:55:39
Trong Chỉ Biết Nói Thật Thì Làm Sao Chứ – Chương 1
Mạ ước có cái mồm như này trong một tiếng+))
Tường Vi · 2024-10-19 10:05:23
Trong Buông nam chính đó ra, để tôi đến! – Chương 5
tưởng đâu SE r chứ☺️
Tường Vi · 2024-10-19 09:27:20
Trong Bất Cẩn Thành Giải Dược Cho Sư Huynh Kiếm Tông – Chương 9
[Sticker 03]
Tường Vi · 2024-10-19 09:25:18
Trong Bất Cẩn Thành Giải Dược Cho Sư Huynh Kiếm Tông – Chương 8
[Sticker 02]
Tường Vi · 2024-10-19 09:21:06
Trong Bất Cẩn Thành Giải Dược Cho Sư Huynh Kiếm Tông – Chương 8
[Sticker 03]
· 2024-10-19 09:17:36
Trong Bất Cẩn Thành Giải Dược Cho Sư Huynh Kiếm Tông – Chương 5
Phong cách riêng biệt=))
Sury · 2024-10-19 06:44:56
Trong [Dịch] Các ngươi chọc nàng làm gì, tiểu sư muội có Thiên Đạo sủng – Chap 1
Truyện khá mới lạ, theo dõi để hóng chao mới. Cảm ơn dịch giả ❤️
Uyển Như · 13/10/2024
(10)
cảm động, tuy ngắn gọn nhưng vẫn đầy đủ cảm xúc
—— trong Cái Kết Của Kẻ Bội Tình
Uyển Như · 10/10/2024
(10)
truyện nhẹ nhàng, khúc sau có quay xe nhẹ, khá hay
—— trong Nam Chính Bị Tôi Dạy Thành Phản Diện Rồi!
Uyển Như · 10/10/2024
(10)
đúng như cái tên, tình thân không bằng tình thâm
—— trong TÌNH THÂN, KHÔNG BẰNG TÌNH THÂM
Uyển Như · 10/10/2024
(10)
truyện có ý nghĩa, kết cảm động lắm, nên đọc nha
—— trong Đóa Sơn Trà Từng Thuộc Về Tôi
Mave · 08/10/2024
(1)
Phải nhờ nam9 mới trả thù được, bản thân nu9 thì yếu đuối, không biết...
—— trong Mẹ Kế Mang Theo Thiên Kim Thật Trở Về
Thiết Mộc Lan · 05/10/2024
(10)
truyện hay, nhưng mà nội dung chưa đi sâu lắm
—— trong Âm thầm đọc suy nghĩ
Liberosis Petrichor · 04/10/2024
(8)
truyện tạm ổn, cái kết xứng đáng với Kiều Uyển.
—— trong Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ
Tô Nhật Anh · 29/09/2024
(10)
Truyện hay lắm nè, mọi người dô đọc ủng hộ tụi mình nha
—— trong Vả Mặt Cô Vợ Giả Mạo Và Mẹ Chồng Trọng Nam Khinh Nữ
Tô Nhật Anh · 27/09/2024
(10)
Truyện này vả mặt siêu hay 10 điểm luôn. Mọi người đọc ủng hộ bé...
—— trong Vả Mặt Bà Mẹ Nịnh Bợ Và Cô Giáo Ham Vật Chất
Hiền Nguyễn · 04/09/2024
(10)
truyện hay lắm, khi nào có phần mới vậy mn??
—— trong Hoàng Thượng đích thị là mồi nhắm của ta!