Tái Giá Với Đế Vương – Chương 6

Đăng lúc 23:42 13/10/2024
483 · 0

← Trước Sau →
chúc các tỷ có một ngày mới nhiều năng lượng 🌷🌷

10

Ta xưa nay luôn thích lánh đời, không muốn nổi bật để tránh thu hút sự ghen ghét. Tiếc là vận may không đứng về phía ta, khi đã thành tâm điểm, ta muốn trốn cũng không được.

Đoan Thành Quận chúa lại đến nữa rồi.

Lần này, ánh mắt nàng ta không còn khinh thường và kiêu ngạo như mọi khi, mà lại xen lẫn vẻ thương hại và chế giễu.

“Ta còn tưởng ngươi là thần tiên phương nào, mới nhập cung chưa bao lâu đã giành được ân sủng của biểu ca. Nào ngờ dưới danh tiếng rực rỡ ấy, ngươi cũng chỉ là kẻ nhờ có dung mạo giống ai kia mà được biểu ca đoái hoài ba phần, chiếm lấy ân sủng vốn không thuộc về mình.”

Nàng ta càng nói càng thêm đắc ý, cuối cùng bật cười. Có vẻ như nàng ta rất mong nhìn thấy ta vỡ òa trong đau khổ khi biết mình chỉ là thế thân.

“Nghe quận chúa nói có vẻ đã biết được bí mật gì đó, hay là ngươi kể cho ta nghe đi?” Ta từ tốn rót trà, đẩy đĩa hạt dưa sang một bên.

“Ngươi… Thôi được, nếu ngươi đã muốn biết, ta sẽ thỏa mãn ngươi, để ngươi khóc cho thỏa thích.”

Nàng ta cười giễu: “Biểu ca có một bức họa mỹ nhân cất giữ nhiều năm, rất ít khi để người khác nhìn thấy. Nhưng hôm nọ, một cung nữ vô tình làm rơi bức họa, ngươi có biết nữ nhân trong đó trông ra sao không?”

Ta cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn phải phối hợp: “Ra sao?”

“Nàng ấy có đến tám chín phần giống ngươi… Ngươi đóng vai thế thân thật xuất sắc!”

Ta mỉm cười không đáp, xem như nàng ta vừa khen ngợi mình.

“Nữ nhân đó mặc trang phục giang hồ, rõ ràng không phải là cô nương khuê các. Biểu ca năm xưa từng chu du giang hồ, hẳn là lúc đó quen biết nàng ấy, nên mới mãi không chịu lấy vợ, sống cô độc nhiều năm.” Ý trong lời nàng ta quá rõ ràng rồi.

Ta nhấp một ngụm trà, từ tốn hỏi: “Ngươi nói xong rồi à?”

“Sao ngươi lại phản ứng thế này? Biết mình là thế thân, không phải nên cảm thấy đau đớn vì chân tình lầm lỡ ư?” Đoan Thành rõ ràng bất mãn với thái độ của ta.

“Thanh Nhi, tiễn khách.”

Đoan Thành nghe vậy, sắc mặt tối sầm: “Ngươi đã là thế thân thì đừng bày đặt kiêu cách quý phi nữa. Ngày sau biểu ca tìm được chính chủ, ngươi sẽ biết kết cục của mình ra sao.”

Thanh Nhi đuổi nàng ta ra ngoài. Khi quay lại, ta đang ngồi một mình, chậm rãi bóc quýt.

Thanh Nhi đã đỏ hoe hai mắt: “Nương nương, nếu người thấy đau lòng, thì cứ khóc đi cũng được.”

“Tin đồn trong cung đã lan truyền hết rồi nhỉ?” Ta điềm nhiên hỏi.

Thanh Nhi gật đầu.

“Nếu ta không nhầm, nữ nhân trong bức họa mặc thanh y, tóc buộc cao, tay cầm kiếm, trông y như ta.” Ta khẽ nói, ánh mắt đầy hoài niệm.

“Nương nương, làm sao người biết được?”

“Chỉ là một người quen cũ mà thôi!”

11

Người Khương gia đã đến rồi.

Bọn họ chưa từng giúp đỡ ta trong lúc khó khăn, chỉ thích xem ta gặp khó khăn mà cười cợt.

Ai cũng biết Khương gia có hai mỹ nhân. Đại tiểu thư tài năng xuất chúng, Nhị tiểu thư sắc nước hương trời. Nhưng chẳng mấy ai nhớ rằng trong phủ Thượng thư Khương gia còn có một Tam tiểu thư.

Ta bị lãng quên chỉ vì bản thân là con thứ. Tám tuổi, ta bị đưa khỏi phủ Thượng thư, trở thành đệ tử của Phù Sơn môn, đến tận mười lăm tuổi mới quay về.

Từ đó, Khương phủ chẳng bao giờ còn là nhà của ta nữa.

Nhưng ta không ngờ có ngày phụ thân lại dám xuất hiện trước mặt ta, khuôn mặt lão ta dường như đã già đi nhiều.

“Thần tham kiến nương nương.”

“Miễn lễ.”

Khởi đầu nghiêm nghị và lạnh lùng này đã định trước cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ chẳng thể vui vẻ gì.

“Giang đại nhân đến đây có việc gì?”

Thái độ lạnh nhạt của ta khiến phụ thân bực mình, nhưng lão ta vẫn cố kìm nén.

“Ngươi còn nhớ mình là nữ nhi Khương gia không vậy?”

Định dùng tình thân để ràng buộc ta sao?

Ta chậm rãi ngồi dậy từ giường quý phi, cúi nhìn xuống bậc thềm nơi lão ta đứng, bình thản hỏi: “Vậy Khương đại nhân còn nhớ Khương gia còn có ta không?”

Sắc mặt phụ thân tái nhợt, rồi lão ta hạ giọng nói: “A Nhiên, ngày trước là lỗi của phụ thân. Giờ đây Khương gia đang suy yếu, cần có nguồn lực mới để duy trì gia tộc. Dù sao, ta cũng xin ngươi giúp đỡ.”

Ta không đáp, chỉ im lặng. Sự im lặng của ta khiến phụ thân táo bạo hơn, lão ta thử nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn, để Nhị tỷ ngươi vào cung giúp đỡ cũng được.”

Nực cười!

“Khương đại nhân chẳng phải vẫn luôn tự xưng là thanh liêm ư? Tỷ muội cùng hầu một quân vương, ông không sợ người ta xì xào sau lưng sao?”

Lão ta thở dài: “Ta không còn cách nào khác. Ngươi biết đấy, các huynh đệ của ngươi đều chẳng ra gì. Ta không thể để Khương gia suy tàn trong tay mình được.”

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Không có bình luận.
-->