Tình yêu một màu nắng – Chương 32

Đăng lúc 17:12 26/08/2024
4 · 0

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

Truyện bạn đang xem có chứa một số nội dung nhạy cảm 18+, vui lòng cân nhắc kĩ trước khi xem!

Á!!

Ả ta thét lên, giơ con dao mà không chần chừ rạch một đường trên gương mặt của cô. Tiếng thét chói tai xen lẫn cơn đau đớn vang lên, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy khiếp hãi và kinh sợ dưới cơn thịnh nộ của một người phụ nữ.

Hệt như một kẻ săn mồi thầm lặng, sẵn sằng tiến đến xé xác con mồi bất cứ lúc nào.

Mùi máu tanh sộc lên khoang mũi, Hạ Thư đau đớn mà thét lên thật lớn. Máu vẫn chảy, vết rách càng dần lộ rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia trông thật quỷ dị đến rợn người.

Trác Duẫn ôm lấy ngực mà cố gắng hít thở, ánh mắt nhìn chăm chăm vào ảnh của cô trong lòng bàn tay mà không khỏi lo sợ.

“Xin lỗi, ở đây chúng tôi không tìm được ai tên Hạ Thư cả!”

Rốt cuộc cô đang ở đâu?

Anh tự hỏi, nhìn vào khoảng trời xa xăm mà không khỏi dằn vặt bản thân mình. Nếu nói ra chuyện này, liệu ba mẹ anh có thật sự chấp nhận được cú sốc ấy?

Là trách anh không tốt, không chăm lo cho cô thật kỹ. Giờ đây đến cả việc người mình yêu đang ở nơi nào, có thật sự ổn không.

Chính anh, còn chẳng có một câu trả lời nào để thoả mãn sự hoài nghi trong mình cả.

Hạ Thư, em sẽ không sao chứ?

Đợi anh nhé, được không?

Anh sẽ đến đón em, sớm thôi.

Hãy đợi anh đến, nhé? Đừng buông bỏ hy vọng cuối cùng.

Hãy nhìn lên bầu trời xanh lộng gió, hãy đặt tay lên lồng ngực mình mà cảm nhận nhịp đập con tim.

Chỉ có trời biết, đất biết, chúng ta biết. Anh vẫn đang yêu em, vẫn đang điên cuồng tìm em về với tình yêu của chúng ta như thế nào.

Em có cảm nhận được không?

Tất nhiên rồi, em cảm nhận được chứ anh.

Hạ Thư cười mỉm, nằm bất động ngay giữa bãi đất cằn cỗi.

Mùi máu vẫn bao trùm trong không khí khiến đại não dường như tê liệt. Đôi mắt gượng nhìn bầu trời về chiều mà cười trừ, bàn tay nhuốm đầy máu tươi mà từ từ buông xuống.

Triển Nhan đờ đẫn nhìn, thẫn thờ một lúc mà rồi sợ hãi hét lên. Quăng đi con dao dính máu ban nãy rồi lại cười thật lớn, khiến đám người kia dần nhìn cô bằng mắt kinh hãi đến tột cùng.

“Chết đi, chết đi mới đáng haha!”

“Mau, mau chôn cô ta đi nhanh lên! Chôn sống cô ta đi nhanh lên!”

Triển Nhan, cô ta thật sự điên rồi!

Đám người kia chỉ biết ái ngại nhìn nhau mà chẳng dám hó hé một lời. Người còn sống, làm như thế chẳng khác nào đang cố gắng giết chết người ta bằng nỗi đau đớn nhất?

“Muốn có tiền, muốn vợ con được yên thì mau làm theo, không thì các người hiểu rồi đấy!”

“Nhớ, dọn sạch sẽ mọi thứ ở đây đấy biết chưa?”

Bí mật này, nhất định phải chôn vùi dưới lớp đất sâu hun hút ấy. Bí mật này, nhất định phải để thời gian lấp đầy.

Cô ta, cuối cùng cũng chỉ còn là hồi ức của Trác Duẫn mà thôi!

Cơn gió mùa hè thổi đến, rồi lại nhẹ nhàng lướt qua. Thu đi, đông đến, rồi xuân lại về. Luân hồi cứ theo vòng tuần hoàn mà tiếp tục chạy, thời gian cứ thế mà thấp thoáng trôi. Ba năm, không dài, cũng không ngắn.

Nhưng vẫn chẳng đủ để khiến nỗi đau này nguôi ngoai theo năm tháng, tình yêu này lại phai dần theo tháng năm.

Người đàn ông trầm tư nhìn tấm ảnh lớn treo trên tường, ánh mắt trông thật dịu dàng và nâng niu đến khó tả.

Hệt như cách anh vẫn yêu cô hằng ngày, dẫu cho thời gian tìm kiếm dường như rơi vào tuyệt vọng. Dẫu cho mọi thứ dường như rơi vào hư không, hệt như một giấc mơ vậy.

Nhưng anh tin, anh vẫn tin cô còn sống. Anh vẫn tin cô vẫn đang đợi anh tìm về.

“Hạ Thư, em vẫn đang đợi anh về mà phải không?”

Một người thầy giáo ôn nhu và mẫu mực, nay vì sự biến mất của một thiếu nữ cũng đã khiến anh phát điên.

Nỗ lực trở thành một người ưu tú nhất, chỉ để mong bản thân có thể đủ tiếng tăm để cô có thể nhìn thấy, để anh có thể tìm cô về nhà sớm hơn.

Ôm chặt lấy chiếc váy trắng trong lòng, tựa lưng vào tường, bản thân lại chìm đắm trong chuỗi ngày ngọt ngào của dòng hồi tưởng.

Triển Nhan đứng cách đó không xa lặng lẽ nhìn, ánh mắt trở nên sắc bén và căm phẫn không thôi.

Rốt cuộc, đã ba năm rồi mà anh vẫn không quên được cô ta sao?

“Trác Duẫn, anh thật sự không thể quên đi cô ta hay sao?”

“Cô có tư cách gì bắt tôi quên cô ấy?”

“Còn nữa, cô đừng ỷ có ba mẹ thân với tôi mà cố gắng tiếp cận hay đến đây. Chuyện ba năm trước, cô đừng nghĩ là tôi có thể nguôi ngoai!”

Đến cái liếc nhìn cũng không có, giọng anh đanh thép như muốn đâm sâu vào trái tim Triển Nhan. Cô ta vẫn lặng thinh, rồi lại nở nụ cười tươi tắn đến quỷ dị mà nhìn anh đáp lại:

“Không sao, cô ta chết rồi. Sẽ không ai cản đường em nữa. Nên em sẽ đợi anh quên đi, rồi chúng mình cùng nhau kết hôn anh nhé!

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Không có bình luận.