Xuống Tóc Làm Ni Cô – Chương 4

Đăng lúc 11:29 07/09/2024
40 · 0

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

10

Sư phụ của am ni cô hỏi ta đến đây làm gì.

Ta nói ta là một người thương tâm, ta cũng không biết ta tới làm gì.

Các nàng để cho ta ở lại trước.

Nhưng muốn tôi nộp tiền nhang khói.

Ta nói ta không có tiền.

Cuối cùng hai bên giằng co không dứt, ta giao năm đồng xu.

Ta biết Dung Sâm buổi tối liền rời khỏi kinh thành.

Cho nên ở am ni cô một đêm, ngày hôm sau, ta cùng một dì mang theo con trai xuống núi.

Vào thành, dì ấy hỏi ta đi đâu.

Ta nói ta muốn đi mua hai hạ nhân.

Dì ta liền quỳ xuống, nói mình nguyện ý làm nô làm tỳ, chỉ cần có thể cho mình cùng con trai một miếng ăn.

Dì này này đã chết chồng, một mình đến kinh thành nương nhờ nhà mẹ đẻ. Kết quả lại bị chị dâu đuổi ra ngoài.

Anh chồng thì sợ dì tranh giành gia sản, cũng đuổi đi, dì ấy buổi tối chỉ có thể đến am ni cô, ban ngày vào thành làm việc.

Nhưng am ni cô cũng không muốn dì ta ăn không ở không, cho nên đuổi ra ngoài.

11

Đi theo Dung Sâm lâu như vậy, ta đương nhiên sẽ nhìn được người.

Dì này thoạt nhìn thân thể to lớn, người cũng thành thật.

Quan trọng nhất là, dì vì đứa con trai bảy tuổi của mình, sẽ liều mạng làm việc.

Ta gật đầu và bảo dì đi theo ta.

Ta đi đến chỗ bán nha hoàn hạ nhân, mua một đôi huynh đệ.

Một đứa tám tuổi, một đứa sáu tuổi.

Bởi vì ta là ma ma trong cung nhặt được.

Không có họ.

Cho nên, ta lớn mật đặt tên cho mình là Điêu Thiền.

Hai đứa trẻ mua được, một đứa gọi Điêu Chiêu Tài, một đứa gọi Điêu Tiến Bảo.

Thời gian tiếp theo, ta đều dốc sức huấn luyện bốn hạ nhân của mình.

Lúc ta ở trong cung, biết son phấn làm như thế nào, cho nên, bốn người bọn họ ngoại trừ mỗi ngày làm chút việc nhà, chính là dựa theo phân phó của ta làm son phấn.

Dì Vương là người có khả năng nhất.

Hơn nữa dì làm người hiền lành, mặc dù là hạ nhân, nhưng đối với mấy người chúng ta đều có chút từ ái của mẫu thân.

12

Sau đó, ta mua một cửa hàng, mở một cửa hàng son phấn.

Lại tuyển thêm hai tiểu nhị.

Ở kinh thành tuyển tiểu nhị quá dễ dàng.

Vì không thiếu người.

Bán son phấn nhanh chóng được mọi người biết đến.

Công việc kinh doanh son phấn của ta rất tốt.

Trên thôn trang mỗi năm cũng có thể thu hoạch mấy trăm lượng.

Vì an toàn, ta lại tuyển hai hộ viện, mua hai đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi.

Người làm nuôi trong nhà mới khiến ta yên tâm.

13

Sau một năm, ta đã mười sáu tuổi.

Ta vuốt cằm, cảm thấy mình hẳn là nên tuyển rể vào cửa.

Bây giờ ta cũng là một gia đình giàu có.

Ta do dự giữa sĩ tử vào kinh dự thi và thanh niên trong thôn trang.

Cuối cùng nghĩ đến nhiều người đọc sách hay phụ lòng, ta vẫn chọn một tiểu tử tướng mạo ưa nhìn, dáng người cao lớn, thể chất cường tráng để ở rể.

Ta định tuyển chàng trai ở rể tên là Phùng Đại Tráng.

Phùng Đại Tráng thân thế rất thê thảm.

Lúc hắn sáu tuổi, mẹ hắn đã chết, cha hắn tái hôn.

Sau đó hắn liền trải qua cuộc sống gian khổ bị mẹ kế ngược đãi, cha ruột không yêu.

Công việc nặng nề nhất trong nhà do hắn làm, nhưng hắn chỉ có thể ngủ trong chuồng bò.

Ăn cũng khó coi.

Mặc cũng khó coi.

Nhưng tâm tính người này rất tốt.

Là một cái bánh bao mềm, mặc cho đánh mặc cho mắng.

Cho hắn một cái bánh bao, hắn cảm động đến rơi nước mắt.

Cha và mẹ kế hắn nghe nói ta tìm ở rể, lập tức muốn đem hắn bán.

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Không có bình luận.