Trọng Nam Khinh Nữ – Chương 6

Đăng lúc 08:31 08/09/2024
724 · 0

← Trước Sau →

Theo dõi Truyện Chill - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

14.
Vương Hủ rõ ràng đã uống quá nhiều, say rượu khiến hắn trở nên mất kiểm soát hơn.

Hơn nữa, anh ta còn có tính khí thất thường.

Sau khi nhìn thấy tôi xong liền đi thẳng tới, xô ngã bàn thịt đang nướng, chỉ vào mặt tôi chửi:

“Cô nói muốn chăm sóc em trai cô nên không thể dọn vào ở cùng tôi. Vậy mà buổi tối lại đi ăn với một nhóm đàn ông à?”

Nước sốt thịt nướng gần như văng vào người tôi, than củi cọ xát vào da khiến tôi run rẩy.

May mắn thay, Giang Mẫn đã kéo tôi lại.

“Mẹ Kiếp, anh bị mù à?” Giang Mẫn tức giận rồi chỉ vào tiểu Thiên: “Cậu ấy không phải là nữ sao? Hơn nữa, chúng tôi đều là bạn học của em trai chị ấy, chị ấy mời chúng tôi ăn tối là phạm pháp à!”

Tiểu Thiên bối rối khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô bé, nhưng cô bé nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị Nam Nam rất hiếm khi ra ngoài, ngoại trừ việc mời chúng em đi ăn tối…”

Vương Hủ hiển nhiên không tin, lớn tiếng chửi bới, xắn tay áo lao tới chỗ tôi.

Trước khi bị anh ta tát, bốn năm nam sinh đã ngăn lại:

“Này, anh làm gì vậy?! Anh uống nhiều quá nên muốn đánh nhau à?”

“Anh tính đánh phụ nữ à!”

“Anh ơi, nếu anh vẫn muốn đánh thì nên tập thể dục vài năm để giảm béo đi…”

Những cậu bé trong đội bóng rổ đều cao và khỏe, Vương Hủ không thể di chuyển, đôi mắt anh ta giãn ra:
“Thả tao ra!!’’

Giang Mẫn chỉ là vô thức bảo vệ tôi, cuối cùng cậu nhóc cũng không thể tin được mà lẩm bẩm: “Thật ư? Chị, bạn trai của chị à? Anh ta độc ác quá đi, bọn em sẽ giữ chân anh ta lại, chị nên về trước đi!”

Tôi thở dài nhìn sang bên kia đường, nhóm bạn Vương Hủ ngập ngừng đi tới.

“Không cần.” Tôi cúi đầu và lau quần áo bằng khăn giấy.

Khi nhóm bạn Vương Hủ đến và cố gắng can ngăn cuộc cãi vã, tôi nói chậm rãi và nhẹ nhàng:

“Vương Hủ, anh đã bị bắt vì tội bán dâm hai lần, làm sao anh có thể buộc tội tôi?”

Tôi quay đầu lại mỉm cười với một cô gái mặc váy ngắn trang điểm đậm trong đám đông: “Tô Linh?”

Cô ta lùi lại nửa bước với ánh mắt lảng tránh.

“Nhân viên dịch vụ số 35”

“Em gái mà anh thích gọi phục vụ nhất”

“Dịch vụ có vẻ rất tốt, gần đây anh đi ăn uống ở bên ngoài, cả ngày đều giữ cô ta ở bên.”

“Sao không ai nói với tôi một lời thế? Tôi tưởng mấy người coi tôi là chị dâu tương lai của mấy người?”

Các học sinh chưa bao giờ tiếp xúc với sự bẩn thỉu của người lớn nên nhìn nhau bối rối.

Tôi ném chiếc khăn giấy đã lau vết bẩn trên mặt Vương Hủ:

“Bọ rùa, phải không? Anh có biết tại sao tôi không chuyển đến ở cùng anh không——”

“Bởi vì tôi cảm thấy bẩn thỉu”

Câu nói này khiến Vương Hủ tức giận, nắm chặt tay và muốn tấn công tôi.

Trong lúc nguy cấp, Giang Mẫn thấp giọng chửi bới, quay người bảo vệ tôi rồi nhận cú đấm của Vương Hủ.

Và điều này cũng báo trước cho sự bắt đầu của cuộc tranh cãi bằng bạo lực.

Giang Mẫn bị gãy chân, nhưng tối hôm đó cậu nhóc được kéo lên xe cấp cứu, lau vết bầm tím và máu trên mặt, ngạo nghễ phun ra: “Hừ, đồ cặn bã.”

Sự im lặng của bệnh viện lúc nửa đêm bị phá vỡ, ánh đèn trắng chói lóa và khó chịu.

Ngày hôm sau, thấy tôi lo lắng đến mức sắp khóc, Giang Mẫn sờ sờ chóp mũi nói:

“Không sao đâu chị, lúc nãy em không nhắc nguyện vọng của mình. Thật ra, em muốn vào Trường Y Đại học Bắc Kinh, hoặc Đại học Thanh Hoa… Vì vậy, em đã tự mình học được một số kiến ​​thức y khoa nên đánh anh ta chắc chắn sẽ không bị coi là đánh nhau, sẽ không vào tù hay ảnh hưởng đến kỳ thi đại học”

Tôi: “…”

Tôi gần như bật cười với cậu nhóc ngốc nghếch này, và hít một hơi thật sâu:

“Anh ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến chị”

“…Nhưng chị rất lo lắng cho em, bác sĩ bảo em sẽ không thể tháo thạch cao trước kì thi đại học”

“Nó sẽ ảnh hưởng…”

“Không.” Cậu bé thản nhiên ngắt lời tôi: “Em rất thông minh và mạnh mẽ, cái này cũng không thể làm ảnh hưởng đến việc học của em”

“Nhưng tên cặn bã đó…”

Giang Mẫn ngập ngừng : “Anh ta tên gì thế?”

“Vương Hủ.”

“Ồ.” Giang Mẫn lạnh lùng đáp lại, liếm khóe môi bị thương, nở một nụ cười phấn khích và đầy mong đợi:

“Anh ta sẽ phải hối hận sớm thôi….”

15.
Vương Hủ trước đây đã từng đánh ai đó phải vào phòng cấp cứu nhưng người đó chọn giữ kín mọi chuyện và được đền 500.000 tệ.

Nhưng Giang Mẫn rõ ràng không phải là người sẵn sàng hòa giải riêng tư.

Cha mẹ cậu bé có lập trường cứng rắn và yêu cầu các thủ tục tố tụng phải được thực hiện đến cùng.

Bố mẹ của các thành viên bóng rổ khá bận rộn nên họ không quan tâm đến chuyện này lắm.

Cha mẹ của tiểu Thiên đã đăng đoạn video mà con gái họ quay lên Internet thông qua phương tiện truyền thông vào đêm hôm đó.

Những bài viết như “đánh người vào đêm khuya” + “một học sinh cuối cấp sắp bước vào kỳ thi đại học bị tấn công” + “gãy xương” + “bước ngoặt cuộc đời” ngay lập tức làm bùng nổ mạng Internet.

Có người thậm chí còn tiết lộ trước đó, Vương Hủ suýt đánh chết người nhưng lại dễ dàng thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Cư dân mạng phẫn nộ yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc Vương Hủ.
Bố mẹ của Vương Hủ ngày càng lớn tuổi, họ cố gắng yêu cầu các học sinh có liên quan phải khoan dung hơn, nhưng các bậc phụ huynh vô cùng tức giận đã chỉ vào mũi họ và mắng “Làm sao? Hai người không biết dạy dỗ con trai mình à?!”

Sự việc này liên quan đến nhiều bên và gây ồn ào lớn.

Và tôi cũng ở trong đó dù có vô hình trên báo chí mạng nhưng cũng không thể thoát khỏi mối quan hệ ngoài đời thực.

Bố tôi nghe chuyện liền tát tôi: “Mày ăn thôi sao cũng mang rắc rối thế hả! Nếu Vương Hủ bị kết án thì sao?! Nó còn muốn lấy mày không? Lỡ như nó muốn lấy lại nhà thì sao?”

“ha! Giúp em trai đãi cơm các bạn cùng lớp?” Lần này mẹ tôi không khuyên bố tôi mà mà còn đánh lại tôi, nhìn với ánh mắt như đang nhìn kẻ thù.

Nhìn tôi: “Thiên Thiên có bạn tốt ở trường rồi, mày cũng muốn xen vào chuyện của nó à?!”

Tôi từ từ đứng dậy, vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy và nói nhẹ nhàng:

“Con không muốn lấy chồng.”

Bố mẹ tôi đã không nghe ý kiến của tôi trong nhiều năm.

Tôi nhớ lần cuối cùng tôi phản kháng là sau kỳ thi tuyển sinh cấp 3——

Tôi nghe nói họ đã thay đổi lựa chọn nguyện vọng nên tôi ngoan cố làm ầm ĩ cả ngày.

Sau đó tôi bị đánh suốt ba ngày, không được ăn uống, sắp chết.

Còn đứa em trai mới học tiểu học được vài năm, đang vỗ tay bên cạnh bắt chước:

“Sói mắt trắng, sói mắt trắng!”

Vì vậy, khi tôi nói ba chữ “không lấy chồng”, bố mẹ tôi tròn mắt ngạc nhiên:

“Mày nói lại lần nữa!”

“Con đã nói con không muốn lấy chồng. Bố mẹ cũng đừng lo lắng, ngôi nhà đó sẽ không bị lấy lại. Sau này con sẽ tìm cách chuyển nhượng nó cho em trai.”

Tôi đã cố gắng hết sức để biến lời nói dối đó thành sự thật, rồi mỉm cười nói

“Mẹ ơi, con sẽ đến bệnh viện thăm học sinh đó và cố gắng giảng hòa mối quan hệ giữa hai người họ”

“Có lẽ cậu bé đó sẽ sẵn lòng rút đơn kiện.”

Sau đó, tôi phớt lờ những ánh mắt gay gắt của bố mẹ, tôi mở cửa bước ra ngoài nắng.

Khi tôi đến bệnh viện, Giang Mẫn đang nằm trên giường bệnh với miếng thạch cao ở chân trái, chán nản nhìn qua các ghi chú và tuyển tập các câu hỏi sai”

Tôi không biết cậu nhóc đó được thừa hưởng nó từ ai, nhưng mái tóc nâu mềm mại có vài lọn xoăn tự nhiên, và vẻ ngoài bơ phờ của cậu bé hơi giống một chú cún mới ngủ dậy

Vừa nhìn thấy tôi, mắt cậu nhóc sáng lên: “Chị ơi, chị đến rồi! Chị mang theo bình giữ nhiệt ư? Trong đó có gì ngon không?”

Tôi trả lời: “Có”.

Cậu nhóc đột nhiên nheo mắt lại, đôi mắt phượng đỏ rực vốn đã sắc bén lại càng sắc bén hơn: “Mặt chị sao vậy? Ai đánh chị thế?!

“Súp chưa bỏ muối, em muốn nhạt hơn hay đậm hơn?” Tôi đặt chiếc phích lên đầu giường, mở nắp ra, lấy súp sườn đã nấu chín và nửa chai muối nhỏ ra.

“Nhạt quá! Nên thêm muối vào. Căn tin bệnh viện nhạt nhẽo đến mức có thể thốt ra một hàng sếu đầu đỏ từ trong miệng luôn nhỉ.”

Giang Mẫn nhận ra điều gì đó: “…Chị đừng hòng chuyển chủ đề.”

Tôi thấy buồn cười. “Có chuyện gì sao? Em muốn đánh người đó à? Là bố chị đấy.”

Cả phòng im lặng.

Giang Mẫn ngừng nói, cúi đầu uống canh.

Tôi vào phòng tắm rửa bát. Tiếng nước chảy róc rách. Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương thấy mái tóc che kín khuôn mặt.

Khi gạt tóc đi, tôi nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng trên làn da trắng trẻo của mình.

Cái tát của bố tôi tàn nhẫn đến nỗi miệng tôi vẫn còn bọt máu.

Mùi hăng của thuốc khử trùng đọng lại, ánh sáng mờ ảo khiến phòng tắm trở nên u ám, khiến tôi trông cũng u ám trong gương.

Sớm thôi.

Tôi tắt vòi nước.

Chỉ còn hai tháng nữa.

16.
Giang Mẫn phải chịu đựng những vết thương thay tôi.

Bố mẹ cậu nhóc rất có lý nên không hề xúc phạm tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi

Đáng lẽ, Giang Mẫn không cần phải chống gậy hay bó bột hoặc dành những ngày cuối năm cuối cấp để nhún nhảy bằng một chân, chỉ vì một sự cố ngoài kế hoạch của tôi.

Vì thế khi cậu nhóc nằm viện, tôi đã nấu đủ loại nồi súp mang tới.

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Không có bình luận.